Hồ Nhã cùng với Hồ Sở, mặt đối mặt, khí tức phát ra sớm đã giao tranh với nhau, mãnh liệt không thôi. Họ không nói lời nào, liền động tay động chân với nhau. Dù sao bản thân cũng quá hiểu rõ đối phương, không trực tiếp đánh bại là không thể nói chuyện được mà.
Trước sự giao đấu của hai Yêu Linh, Thanh Đạt chỉ biết nằm đó phó mặc cho trời. Ủy khuất không thôi, sự sợ hãi cũng theo đó mà biểu lộ ra ngoài. Đêm nay đối với hắn ta mà nói, có lẽ là kí ức khó mà phai nhòa.
Hồ Nhã đưa tay đánh tới, cận thân đối chiến. Yêu khí là hoàn toàn áp đảo đối phương. So về cấp bậc hiện tại, cô ta suy cho cùng vẫn là chiếm lấy phần hơn. Mỗi đòn xuất ra, đều là cực kì mạnh mẽ.
Mặc dù đối thủ mạnh hơn bản thân vài phần nhưng Hồ Sở vẫn có thể miễn cưỡng mà đánh. Nhịp nhàng tránh né thuần thục giảm tối thiểu sát thương gánh lấy, chỉ cần không trúng chiêu quá nặng. Thì cô ta, vẫn có thể tự tin đối chiến.
Hai người bọn họ, đánh nhau trong đây gần như là phá tan cả căn phòng. Thế là, trực tiếp giao chiến bên ngoài. Đánh đến trời long đất lở, nào có quan tâm tới đây là địa bàn của ai cũng như thân phận của bản thân là gì.
Mắt thấy, hai yêu kia rời đi, Thanh Đạt liền thở phào một hơi nhẹ nhõm. Ít nhất là hiện tại bản thân sẽ không đối mặt với c·ái c·hết. Nhưng tình hình e là không khả quan cho mấy. Cũng chỉ có thể, nằm im mà chịu trận.
- Có ai không? Cứu ta với!- Thanh Đạt kêu gào trong vô vọng, bất lực mà than khóc.
Ông trời không phụ lòng người, một bóng dáng quen thuộc bất ngờ xuất hiện trước mặt Thanh Đạt. Nụ cười gian ác kia, thêm vào đó là ánh mắt mười phần khinh miệt. Càng làm cho hắn ta, trở nên hèn mọn hơn bao giờ hết.
- Ui, đây là ai thế nhở? Có phải là Thanh Đạt đó không? Là người mà ta ngưỡng mộ hay sao? Giờ hèn thế!- Triệu Hoài nhìn về bộ dáng thê thảm của đối phương, miệng đã không kiềm được mà cười to một trận. Kèm theo đó, là không ngừng buông lời trêu chọc. Dù sao đây cũng là cơ hội hiếm có, khó mà bỏ qua cho được.
- Tên khốn nhà ngươi, còn đứng đó mà nói nữa à? Không mau mở khóa, thả ta ra nhanh lên!- Thanh Đạt hét toáng lên, điên cuồng mà vùng vẫy. Lúc này, nhục lại càng thêm nhục. Sự bất lực đó, khó mà diễn tả thành lời.
- Từ từ đã nào, ta có chuyện quan trọng hơn cần phải làm!- Lời này nói ra, Triệu Hoài liền trở nên nghiêm túc. Còn bày ra dáng vẻ có phần thận trọng mà quan sát xung quanh một lượt.
Một màn này, khiến cho Thanh Đạt khó mà hiểu rõ, nét mặt liền trở nên hoang mang. Đến khi đối phương lấy ra một cái máy ảnh, miệng nở ra nụ cười mất dần tính người. Giờ thì hắn ta mới có thể hiểu rõ mọi chuyện.
Chỉ thấy Triệu Hoài không ngừng chụp hình, ánh đèn của máy ảnh liên tục sáng lên. Thanh Đạt cũng chỉ có thể bất lực trước thời cuộc này, một mặt cam chịu. Khóe mi, bất giác mà rơi xuống một giọt nước mắt. Trải qua chuyện lần này, tâm hồn của hắn ta e là bị tổn thương sâu sắc nặng nề. Bài học rút ra ở đây là gì, là sau này có gái đẹp rủ đi khách sạn thì phải nhớ lựa lời mà từ chối đấy. Nếu không hậu quả, khó mà đoán trước cho được.
- Tên khốn nhà ngươi, có còn là con người không vậy? Loại chuyện này, vậy mà ngươi lại làm ra cho được. Đúng là quân chó c·hết mà!- Thanh Đạt gào lên, tiếng thét như là mổ lợn vậy. Sự tủi nhục này, đã khắc sâu vào trong tim của hắn ta.
- Gấp gì chứ, chụp vài tấm làm kỉ niệm. Sau này còn có cái mà cười... Mà nhìn!- Triệu Hoài từ tốn mà đáp, nào đâu có gì gọi là bận tâm.
- Thằng chó!- Thù này, Thanh Đạt nhớ kĩ rồi. Đổi lại, chính là nụ cười nhếch mép có phần đểu cán của Triệu Hoài.
Sau khi xong xuôi mọi việc, Thanh Đạt mới có thể thoát khỏi sự giam cầm. Ánh mắt hắn ta nhìn về ân nhân của mình, có gì đó nó lạ lắm. Như là muốn ăn tươi nuốt sống đối phương vậy, thù hằn tất nhiên là thứ không thể thiếu.
- Tên khốn nhà ngươi được lắm, lần sau có cơ hội ta nhất định sẽ báo thù!- Thanh Đạt nghiến răng mà nói, hai mắt thiếu điều muốn trợn ngược.
- Nhìn cái dáng vẻ cảm kích của ngươi kìa, không cần phải như thế đâu. Chuyện nên làm ấy mà, cần gì bận tâm. Ngươi cũng biết chơi thật, còn có thể làm ra tới mức độ này. Hay!- Triệu Hoài cười tươi mà đáp, nói lời bông đùa. Còn cố tình sát muối vào nổi đau của thằng bạn.
- Không đùa với ngươi nữa, ta phải đem tình hình ở đây báo cáo cho chị đại mới được. Không thì lại mệt!- Triệu Hoài trở về với dáng vẻ nghiêm túc, ánh mắt nhìn vào trận chiến ngoài kia thâm sâu khó dò.
Trái ngược với cảnh cười cười nói nói của hai người bọn họ, chính là trận chiến ác liệt của hai Yêu Linh ngoài kia. Hồ Nhã dựa vào thực lực có phần hơn, đã dần áp đảo lấy đối thủ. Xem ra chiến thắng, không cách xa là mấy.
- Hồ Sở, hãy theo ta trở về! Chỉ cần chịu tội xong, ngươi lại là một thành viên của Hồ tộc!- Hồ Nhã vừa ra đòn, vừa nói lời khuyên can.
Đối phương nhẹ nhàng tung một cước, nhưng ẩn dấu trong đó là uy lực vô cùng mạnh mẽ. Hồ Sở ngay tức khắc tránh người sang một bên, rồi sau đó liền đưa tay đánh lấy một đòn phản công. Thực lực tuy có chút thua thiệt nhưng trình độ là hoàn toàn không kém chút nào.
- Trở về? Ta bây giờ đã không còn mặt mũi nào để trở về Hồ tộc nữa rồi. Ngươi đừng cố chấp nữa, không có kết quả tốt đẹp gì đâu!- Hồ Sở gượng cười mà đáp, trên khuôn mặt ấy còn phản phất nổi buồn khó mà diễn tả thành lời.
Một đòn đánh tới, Hồ Nhã liền đưa tay đỡ lấy. Sau đó xoay người, tung ra một cước. Đem đối thủ, đá văng ra xa. Chưa kịp để đối phương định thần, cô ta đã trực tiếp xông lên mà liên tục ra chiêu.
Trúng phải một đòn, Hồ Sở liền lộ ra một chút đau đớn. Nhưng vẫn phải tiếp tục miễn cưỡng bản thân mà đối chiến. Chỉ là hiện tại, cô ta không thể nào để mình b·ị b·ắt được. Nếu không kết cục, e là chẳng dám nghĩ tới.
- Nếu đã như thế, vậy thì đừng trách ta ra tay quá nặng!- Hồ Nhã trầm giọng mà nói, sắc mặt cũng không khá khẩm hơn là bao.
Thế là hai yêu bọn họ, cực lực mà giao đấu với nhau. Ai nấy, cũng đều đem thực lực chân chính của mình mà thể hiện. Hồ Nhã chỉ là nhất thời lơ là, đối phương liền có thể bỏ trốn ngay tức thời. Hồ Sở nếu như không cẩn thận, liền bị đối thủ một chiêu đả bại. Ai trong bọn họ, đều không muốn nhận lấy thất bại trước người kia.
Tình hình trận chiến thì càng ngày càng trở nên căng thẳng. Giao tranh diễn ra, là cực kì ác liệt. Thế mà, Triệu Hoài cùng với Thanh Đạt lại cái chưng ra cái bộ mặt thờ ơ mà nhìn về giao chiến ngoài kia. Dù sao hiện tại, sự việc này cũng đã nằm ngoài tầm kiểm soát của bọn họ rồi. Chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, muốn tham gia đi chăng nữa thì thực lực lại không cho phép bản thân làm điều đó.
- Đánh ghê thế nhở? Mà chị đại, sao lại lâu như thế không biết nữa? Đánh nhau ì xoè như vậy mà không thấy, đúng là thất trách mà. Về phải dạy lại mới được!- Triệu Hoài vừa buông lời cảm thán vừa đứng cắn hạt dưa, tâm tình vẫn là có chút hóng hớt.
- Gáy nữa! Ngươi không nghe cô ta nói sao là gặp nguy hiểm thì lập tức chạy đi, đứng đây một hồi nữa là có chuyện đấy!- Thanh Đạt lên tiếng, b·iểu t·ình còn có chút sợ hãi.
- Ngươi... Không thay một bộ đồ khác à? Mặc như vậy, chắc mát lắm nhỉ?- Triệu Hoài lúc này, vẫn là còn có tâm trạng mà nói lời bông đùa. Liền đối phương, trêu ghẹo một lần nữa.