Long Cơ Chiến Hồn

Chương 207: Tìm cách chuồn đi



Chương 207: Tìm cách chuồn đi

Nhiều chuyện thế là đủ, việc mà Triệu Hoài cùng với Thanh Đạt cần làm nhất hiện giờ. Chính là tìm cách, hội họp với Bích Nhi. Nếu không bị hỏi tội tới, khó mà tránh khỏi liên quan.

Sau một hồi cực lực tìm kiếm, cuối cùng cũng nhìn thấy được thân ảnh của Vẹt Hỉ Phúc trên trời cao. Từ đó, Triệu Hoài có thể xác định được vị trí cụ thể của Bích Nhi ở đâu. Bây giờ hội ngộ, xem xem kế hoạch tiếp theo nên diễn ra như thế nào.

- Bên này!

Chẳng mấy chốc, Triệu Hoài đã hội họp cùng với nhóm người của Bích Nhi. Tại đây, hắn ta còn nhìn thấy ba người khác nữa, không rõ thân phận. Nhưng nhìn vào đồ mà bọn họ mặc cộng với khí thế trên người, xem ra là người có thân có phận.

- Chị đại à, sao không ra tay truy bắt mà còn đứng đây nhìn thế?- Triệu Hoài cất tiếng dò hỏi, dù sao chuyện này hắn ta nhất định phải để tâm tới rồi. Ai bảo bản thân, còn là nô bộc của yêu hồ.

- Ngươi không thấy sao mà còn hỏi? Một con là yêu thú cấp 5, con còn lại là cấp Thống Lĩnh, ngươi nhắm bọn ta đánh lại hay không? Mà xúi dại thế!- Bích Nhi nói lời khiển trách, kèm theo đó là cái cú đầu thân yêu.

- Aaa, đau c·hết mất! Vậy thì... Chúng ta làm sao mà đối phó đây? Không lẽ, cứ để hai người bọn họ hoành hành ngang ngược ở đây mà không để tâm tới!- Triệu Hoài ôm đầu đầy đau đớn nhưng như thế không khiến cho hắn ta từ bỏ. Ngược lại còn ra sức mà moi móc thêm thông tin hữu ích cho bản thân. Sự tình này, biết càng nhiều thì càng tốt.

- Chuyện này sớm đã báo cáo lên trên, chút nữa đợi người của Công Thần Hội đến là được. Nhiệm vụ lần này, đã vượt qua năng lực của chúng ta rồi, xem ra phải từ bỏ thôi. Bây giờ cũng chỉ có thể, đứng ngoài mà quan sát!- Bích Nhi thở dài một hơi, tâm tình còn có chút tiếc nuối.

- Chị đại à, sao buồn thế?- Nhìn thấy sắc mặt không vui của đối phương, Triệu Hoài liền nói lời quan tâm.

- Vốn dĩ còn muốn thông qua nhiệm vụ lần này, thăng cấp bậc của mình lên một chút. Phí không ít công sức, cuối cùng kết quả lại như vậy. Đúng là uổng công một chuyến mà!- Bích Nhi nói lời tâm sự, vẻ chán nản đều thể hiện rõ trên khuôn mặt.

- Tưởng chuyện gì hoá ra là chuyện này, ngại gì mà cử. Cứ lao lên đánh đại đi, có thằng em này yểm trợ mà. Không cần phải sợ!- Triệu Hoài hùng hồn mà nói, khí thế thì dâng cao ngất trời. Đổi lại, là cái nhìn nghi hoặc đến từ cô ta.

- Ngươi... Hình như là có thâm thù đại hận gì với ta thì phải? Sao toàn xúi dại không vậy? Bộ, muốn ta c·hết lắm à? Mà kêu ta lên đánh với hai con Yêu Linh đó!- Mắt thấy Bích Nhi trầm giọng mà nói, dáng vẻ còn là cực kì đáng sợ. Triệu Hoài thấy thế, liền vội lùi về sau mấy bước. Đùa không vui, đối phương đã căng.

( Chị đại à, lời như vậy mà chị có thể nói ra được hay sao? Năm xưa là ai, khi mà ta mới cấp 1 thì đã dẫn ta đi đánh nhau với Thủy Nguyệt Quái cấp 3. Bây giờ thì ta mới đạt cấp 3 đã dắt ta đi làm mồi cho yêu ma cấp 5. Ai mới là người thâm thù đại hận với đối phương hả?) Triệu Hoài uất ức nhưng không thể nói, đành ngậm ngùi mà nuốt ngược vào trong.

- Hai người các ngươi nói xàm đủ chưa? Ta muốn về nhà, ở đây ta cảm thấy không an toàn cho lắm, ta sợ!- Thanh Đạt ánh mắt thất thần, khuôn mặt còn có chút trắng bệch. Cảm giác ban nãy, nhất thời khó mà quên được.

- Sợ gì thế không biết nữa, cùng lắm là bị trói lại một lần nữa. Bị người ta hút sạch tinh khí là cùng, không có gì phải sợ hết!- Triệu Hoài vỗ vai đối phương như là lời an ủi. Nhưng khuôn mặt cùng với giọng điệu, có gì đó nó lạ lắm, đê hèn không ít.

- Cái tên khốn này, ngươi được lắm. Đợi đến lúc trải nghiệm cái cảm giác ấy, ta thật sự là muốn xem, ngươi đến lúc đó có còn mạnh miệng hay không?- Thanh Đạt nghiến răng trừng mắt mà đáp, ánh mắt còn lộ ra một chút phẫn nộ.

- Xời, ta mà sợ sao!- Triệu Hoài thản nhiên mà đáp, không chút bận tâm. Hắn đâu biết rằng, tương lai bản thân sẽ còn thảm hơn Thanh Đạt rất nhiều lần.

Đang lúc ba người bọn họ đang trò chuyện thì bỗng nhiên có tên bất ngờ xuất hiện. Tuấn Anh, là một trong những đồng đội của Bích Nhi. Cũng là trưởng nhóm của nhiệm vụ lần này. Tới đây, chính là để chào hỏi một phen.

- Bích Nhi, hai người bọn họ là ai thế? Có thể, giới thiệu làm quen một chút không?- Tuấn Anh lên tiếng, giọng nói đầy khí chất mạnh mẽ. Tên này không chỉ đẹp trai cao ráo, anh tuấn hơn người mà gia thế cũng không phải hạng kém. Thực lực còn là cực kì mạnh mẽ, lấy một địch hai đồng cấp cũng chẳng là vấn đề.

- Hai người bọn họ à, đều là đàn em ở học viện. Lần này dắt đi làm nhiệm vụ, chính là để bọn chúng có cơ hội trải nghiệm nhiều một chút. Đối với hai tên đó, cũng coi như là chuyện tốt!- Bích Nhi nhẹ lời mà đáp, còn có chút b·iểu t·ình vui vẻ trong đó.

( Trải nghiệm tốt, tốt thấy sợ luôn. Xém tí thì m·ất m·ạng, sợ hãi tột độ. Có cho tiền, ta cũng không đi nữa đâu!) Thanh Đạt nở ra nụ cười có phần ngờ nghệch, âm thầm mà mắng đối phương, bất giác mà nước mắt chảy dài trên má.

- Ta là Triệu Hoài, còn tên này là Thanh Đạt. Do mới trải qua cú sốc tâm lý, nên nhìn hắn có chút không bình thường. Có gì, ngươi thông cảm một chút là được!- Trong tình hình này, Triệu Hoài không quên nói đểu đối phương mấy câu.

- Xin chào, ta là Tuấn Anh, là trưởng nhóm trong nhiệm vụ lần này. Vốn dĩ còn nhân cơ hội này, kiếm về một ít. Không ngờ tới còn xuất hiện thêm một Yêu Linh cấp Thống Lĩnh. Xem ra cũng chỉ có thể từ bỏ, làm phiền các ngươi uổng công một chuyến rồi. Thật là vất vả mà!- Hai bên bắt tay với nhau, Tuấn Anh vậy mà lại toả ra một thân chính khí. Khiến cho Triệu Hoài, nhất thời có phần bỡ ngỡ. Bởi vì thứ đó, không phải ai cũng có.

Trong bầu trời đêm, Vẹt Hỉ Phúc liền từ trên cao mà bay xà xuống. Thuần thục mà đậu lên vai Triệu Hoài, còn làm ra vẻ vô cùng phô trương. Nó của hiện tại, vẫn là cái dáng vẻ chảnh chẹ đó. Nhất thời, khó mà thay đổi tính nết cho được.

- E hèm, ta thấy bóng dáng của hai người xuất hiện. E là cường giả được phái tới, chuyện của chúng ta ở đây là hết rồi. Đi thôi!- Chuyện rắc rối này, Vẹt Hỉ Phúc vốn dĩ là không muốn dính dáng tới. Điều là bị Bích Nhi ép buộc ở lại, không thì nó sớm đã chuồn. Ai bảo bản thân hiện tại, đã mất đi chỗ dựa chỉ có thể ủy khuất mà sống.

- Đi được rồi sao? Còn chờ gì nữa, ta muốn về học viện lắm rồi!- Thanh Đạt hét lớn, lộ rõ sự vui mừng của bản thân.

- Ta cảm thấy ở đây không còn chuyện của mình, nên rời đi trước chắc không sao đâu nhỉ?- Triệu Hoài gượng cười mà nói, liền hùa theo Thanh Đạt mà tìm cách thoái lui.

- Đi đâu, sự việc hiện tại vẫn còn chưa rõ. Chúng ta cứ ở lại đây, xem có phụ giúp được gì hay không? Hai người các ngươi, ai dám bỏ chốn. Thì tốt nhất, nên nghĩ tới hậu quả của mình đi!- Lời nói vừa dứt, Bích Nhi liền toả ra khí tức cực kì mạnh mẽ. Nhằm áp chế tình hình hiện tại, hai người bọn họ lúc này không ai được đi cả. Tránh xảy ra, những phiền phức không đáng có.

Mắt thấy hai tên đó, miệng cười nhếch mép. Chỉ dựa vào chút thực lực này, muốn giữ chân hai người bọn họ ở lại là hoàn toàn không thể nào. Hiện tại, hai cái tên đó đành ẩn mình, tìm kiếm thời cơ mà bỏ chốn. Dù sao Triệu Hoài cũng còn có việc cần chính bản thân đơn độc mà làm. Về Thanh Đạt, sớm đã không muốn ở lại đây lâu rồi. Ai trong họ, cũng đều có lí do để rời đi hết.