Đành bất đắc dĩ, Triệu Hoài phải thay mặt ông Hoàng đi làm giao dịch với người khác. Nhưng hắn ta ngàn lần không ngờ tới, còn có một màn kiểm tra thân phận. Chuyện này xem ra, là rắc rối hơn nhiều so với những gì mà bản thân tưởng tượng.
- À, mật khẩu... Mật khẩu là gì thế?- Triệu Hoài lời nói ngập ngừng, đưa ánh nhìn cầu cứu tới đối phương.
- Ta hỏi ngươi đấy, ngươi lại hỏi ngược ta, chuyện quái gì thế? Ngươi là do ai gài vô đây, định điều tra bọn ta à? Có tin là ta la lên một tiếng, liền có người còng đầu ngươi lại không? Còn không mau nói mật khẩu, nhanh lên!- Tên đó thét lớn, vẻ mặt còn có chút dữ tợn.
( Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai, c·hết tiệt! Mẹ cái nhiệm vụ, mẹ cái cuộc đời!) Triệu Hoài buông lời mắng thầm, ánh mắt thì lộ ra một tia nộ khí.
- Cần gì nóng giận thế anh trai, có thể để thằng em này sử dụng quyền trợ giúp hay không? Đó là gọi điện cho người thân!- Triệu Hoài gượng cười mà nói nhưng trong lòng sớm đã chửi cha mắng mẹ người ta.
- Mẹ cái thằng chó này, mày đùa tao đó à?- Nói rồi, người canh cửa liền túm lấy cổ áo đối phương. Thái độ vẫn là như cũ, thậm chí còn có phần lồi lõm hơn.
Chỉ thấy khuôn mặt của Triệu Hoài sớm đã tối sầm lại, hắn nghiến răng ken két. Dường như đã lâu lắm rồi, mới có kẻ dám làm như vậy đối với bản thân. Cái cảm giác này, thật sự là không dễ chịu chút nào mà.
- Mày mắng ai thế? Nói đàng hoàng không muốn nghe à? Phải bắt anh đây dữ lên mới chịu sao?- Triệu Hoài cầm chặt lấy tay đối phương, ánh mắt liền trở nên vô hồn. Siết mạnh, tên đó liền kêu lên oai oái.
- Aaa, con chó này, đau đau, buông ra!- Người canh cửa khuôn mặt nhăn nhó hết cả lên, nước mắt nước dãi sớm đã hòa vào nhau.
- Còn chưa biết tội?- Triệu Hoài càng thêm phần dùng lực mà siết chặt, chân liên tục ra đòn. Chỉ với ba cú đá, đã khiến cho kẻ địch nằm gục xuống đất.
Nhưng mà Triệu Hoài làm sao mà dễ dàng buông tha cho tên này được. Chỉ thấy hắn ta nở ra nụ cười gian ác, khí đen liền toả ra xung quanh. Theo đó, là tiếng kêu như mổ lợn phát ra, vang rền cả bầu trời.
- Tuổi trẻ ấy mà, bớt ngông cuồng lại một chút đi. Khinh người quá đáng, là không tốt đâu!- Triệu Hoài trầm giọng mà nói, ánh nhìn liền lạnh lẽo.
Người canh cửa giờ đây, mặt mũi đều đã bầm tím, nhất là cái miệng nhìn như hai cái xúc xích cỡ bự. Đâu đâu trên người cũng đều là v·ết t·hương, sớm đã nằm gục dưới đất, không còn động đậy.
Tất nhiên động tĩnh do Triệu Hoài gây ra đã thu hút không ít người của đối phương đến. Ai nấy, nhìn về hắn ta đều là ánh mắt c·hết chóc. Vẻ mặt còn là rất hung tợn, tay sớm đã cầm chặt v·ũ k·hí, tùy thời mà động thủ.
- Mới giải quyết xong một tên, mà một bầy đã đến. Sớm biết chuyện này phiền phức, không ngờ lại tới mức này. Mệt mỏi thật đấy!- Triệu Hoài buông lời cảm thán, nghiêng đầu nhìn về bọn họ. Miệng bất giác, nở ra nụ cười không rõ nông sâu.
- Người đến là ai, sao lại gây chuyện ở đây? Ngươi không biết, đây là nơi đâu à?- Một tên trong đám người đó lên tiếng, vẻ mặt còn là có chút thách thức.
- Ta không biết đây là đâu, cũng chẳng đến đây để gây chuyện. Nhưng mà nhận được ủy thác, nên giao thứ này đến đây. Các ngươi còn không mau nhận hàng, để ta còn đi về nữa!- Triệu Hoài giơ cao chiếc vali đen trong tay lên, lời nói chắc nịch, dáng vẻ thì bình thản như thường.
- Vali? Có ai đặt à? Ngươi đứng đây một chút, để ta bẩm báo chuyện này lên trên cái đã!- Tên kia vội nói, cũng theo đó mà biến mất.
Chỉ còn nơi đây, một mình Triệu Hoài giả ngầu đứng trước bao nhiêu ánh nhìn. Hắn ta cũng muốn thoái lui lắm chứ nhưng lỡ làm màu trước đám đông, bây giờ chỉ có cắn răng miễn cưỡng mà làm tới.
Đối với đám người bọn họ mà nói, ai nấy cũng đều là dáng vẻ xâm trổ, người nào người nấy đều là chi chít vết thẹo. Trông mắt họ, Triệu Hoài cũng không kém, một thân nghiêm trang, vẻ mặt thì lạnh lùng, khí tức còn có chút nguy hiểm trong đó. Không một ai là muốn gây chuyện với người như thế cả.
Giữa trưa nắng gắt, hai bên cứ thế mà nhìn nhau. Cả người Triệu Hoài, sớm đã lấm tấm mồ hôi. Nhưng vẫn phải cố giả ngầu, giờ mà thả lỏng, chúng nó lại đánh cho bỏ bu thì khổ.
- Đi lâu thế? Nắng quá! Mỏi chân quá!- Triệu Hoài lầm bầm trong miệng, hắn ta sớm đã hoa mắt chóng mặt ù tai. Nhưng vẫn cố chày cối, đối với tên này mà nói, không gì có thể ngăn cản bản thân làm màu.
- Ai bảo ngươi thích ra vẻ, cố mà chịu đi!- DG xuất hiện, nói lời chế giễu.
- Ngươi tưởng ta muốn à? Bên kia người đông thế mạnh, giờ mà buông ra không phòng bị. Bọn họ đánh tới, chúng ta c·hết là cái chắc!- Triệu Hoài nhăn mặt mà đáp, khí thế vẫn là như cũ.
Đợi hồi lâu, đối phương cuối cùng cũng xuất hiện. Vẻ mặt nhìn về Triệu Hoài thì lộ ra một tia hoài nghi. Còn hắn ta lúc này, vì mải mê lo làm mặt ngầu nào đâu có để ý đến tình hình xung quanh thay đổi bất thường ra sao.
- Ông chủ của ta muốn gặp ngươi, vào đi!- Tên đó lên tiếng, ánh mắt không khỏi đăm chiêu, khó rõ sự tình.
Trước tình hình này, Triệu Hoài không nghĩ được nhiều, trực tiếp đi vào trong. Tại đây, bầu không khí một màu ưu tối. Khiến cho lông tơ trên người hắn bất giác mà dựng đứng thẳng lên. Báo hiệu cho chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
- Ngươi là ai vậy? Đến đây làm gì?- Một người trung niên lên tiếng, ngồi chễm chệ ở giữa. Ông ta chính là lão đại nơi đây, mái tóc muối tiêu, cùng với đó là khuôn mặt có phần bặm trợn.
Triệu Hoài không vội đáp lời, mà thay vào đó là quan sát xung quanh một lượt. Mắt thấy, hơn hai mươi mấy người bao quanh lấy bản thân. Ai nấy trong bọn họ, khí thế cũng đều hừng hừng, như là muốn đánh nhau tới nơi vậy.
- Ta là Chiến Vô Ngân! Nhận được ủy thác, nên đem thứ này tới đây!- Triệu Hoài giơ cao chiếc vali trong tay, mạnh mẽ mà nói lớn.
- Chiến Vô Ngân? Cái tên này hình như chưa từng nghe qua, lại là hạng tôm tép nào nữa đây? Còn nữa, chiếc vali đó là ai sai ngươi đem đến?- Ông ta đưa tay sờ mặt, nhìn về đối phương mà lộ rõ hoài nghi.
Triệu Hoài lúc này, đã bắt đầu có cảm giác sự tình có phần sai sai đâu đây. Nếu như không lầm, bản thân nhất định đã bị người ta chơi. Nhưng hiện tại, đã phóng lao thì đành đâm lao. Miễn cưỡng đối đáp, mai ra mới có đường sống.
- Ừm, ngươi hỏi nhiều như thế làm gì? Thời gian của ta vô cùng quý báu, không đâu mà trả lời mấy câu vô bổ của ngươi. Có nhận hay không thì nói một tiếng, ta còn tính chuyện khác nữa! (Cái lão già khốn nạn kia, dám chơi ta!)- Mắt thấy tình hình có phần không ổn, Triệu Hoài liền tìm cách thoái lui. Còn tiếp tục ở đây lâu, e là bản thân sẽ gặp chuyện.
- Ngươi nói chuyện cái kiểu gì thế? Muốn c·hết à?- Đàn em của người đàn ông kia, hùng hùng hổ hổ mà thét lớn. Đổi lại Triệu Hoài vẫn là bình đạm mà đối mặt, không chút hoảng loạn.
Nhìn về dáng vẻ có phần khinh thường người khác của kẻ trước mặt. Lão đại nơi đây trong lòng đã tán thưởng Triệu Hoài không ít. Cái cốt khí này, không phải là ai cũng có. Còn hắn ta, sớm đã muốn chuồn đi, chỉ là thời cơ chưa cho phép mà thôi.