Long Cơ Chiến Hồn

Chương 222: Bom nổ



Chương 222: Bom nổ

Triệu Hoài mơ hồ cảm nhận có chuyện chẳng lành sắp xảy ra. Vì thế, liền muốn tìm cách thoái lui nhưng tình hình hiện tại lại không cho phép. Đành bất đắc dĩ, cùng với đối phương câu kéo thời gian, tùy thời mà bỏ chạy.

- Các ngươi nói nhiều như vậy làm gì? Rốt cuộc là có lấy hay không? Không thì, ta về đây!- Triệu Hoài khuôn mặt hoàn toàn là vẻ thờ ơ, cố làm ra bộ dạng bình thản mà quay người về sau, ý định bỏ đi.

- Ngươi xem nơi đây là nơi nào thế? Muốn đến là đến, muốn đi là đi à? Đâu có dễ như vậy!- Trong giây lát, xung quanh Triệu Hoài sớm đã bị bao vây. Bọn họ, ai nấy cũng đều là vẻ mặt dữ tợn.

- Chuyện gì đây? Giao hàng thì các ngươi không nhận, ta muốn đi thì các ngươi lại cản. Muốn gì thì cứ nói thẳng ra, cần quái gì mà vòng vo đến thế? Rốt cuộc có nhận hay không?- Triệu Hoài đưa mắt tràn đầy nộ khí mà nhìn về tên cầm đầu, dáng vẻ còn là có chút thiếu đi sự bình tĩnh.

Mắt thấy, chính là lão đại nơi đây đang nhìn chằm chằm vào người trước mặt. Không nói lời nào, vẻ mặt còn lộ ra một chút suy tư. Đây là đang xem xét tình hình, thật sự là muốn biết, đối phương là vì cái gì mà tới.

- Nhận!- Ông ta trầm giọng mà nói, vẻ mặt thì toát lên một chút bá khí.

Triệu Hoài cảm thấy sự tình trong này càng ngày càng không ổn. Trực giác mách bảo cho hắn ta biết, còn tiếp tục ở lại đây. Bản thân, kết cục e là cũng chẳng phải thứ tốt lành gì. Nhất là khi, đem chiếc vali đen giao cho người ta.

- DG, ngươi có thể thăm dò trong chiếc vali đen đó là thứ gì hay không? Sao ta cứ cảm thấy, bất thường đâu đây?- Triệu Hoài ánh mắt chăm chú mà nhìn về vật kia, vẻ mặt hoài nghi không thôi.



- Không thể! Sao lúc đầu ngươi không nói sớm, giờ thì quá muộn rồi. Khoảng cách xa quá, ta làm không được!- DG bất lực mà đáp, thái độ không khỏi lo lắng.

- Vậy sao? Xem ra là tùy thời ứng biến thôi. Ngươi cũng chuẩn bị đi, ta không biết việc gì sẽ xảy ra nhưng nhất định, đó không phải là chuyện tốt gì!- Triệu Hoài nói lời cảnh báo, sắc mặt liền trở nên nghiêm trọng hơn.

Chiếc vali đen đó, đã được một tên đàn em đưa tới gần kẻ cầm đầu. Mắt hắn ta nhìn vào vật này, vẫn là có chút ngờ vực. Dù sao không rõ thân phận cũng như bối cảnh của người gửi đến là ai. Đề phòng, tất nhiên là không thể thiếu.

- Ngươi cách xa ta một chút, rồi mở nó ra cho ta xem!- Lão đại trầm giọng mà nói, sự nghi ngờ cũng theo đó mà lộ rõ.

Triệu Hoài thì nhân cơ không ai chú ý, liền lui bước dần về sau. Cho đến khi cái vali đen ấy được mở ra, mọi người đều được phen trầm trồ. Ai nấy đều là há hốc mồm, hai mắt tròn xoe, không khỏi kinh ngạc.

- Vãi bíp luôn! Bom!- Một người hét lớn, âm thanh đếm ngược vang lên.

Chưa kịp để một ai phản ứng, vừa đủ ba giây thì một tiếng ầm phát ra rền trời. Trong bán kính xung quanh 1km thì mọi vật đều bị thổi bay, khung cảnh liền rơi vào hoảng loạn, khói bụi mịt mù, n·gười c·hết như ngả rạ. Cảnh tượng này, thật sự là hoành tráng.

Triệu Hoài sớm đã biết là có chuyện không lành, nào ngờ lại chơi lớn đến mức độ này. Cũng mai là hắn ta có chuẩn bị từ trước, trong giây phút cuối cùng thì núp vào một chỗ cùng với đó là sự bảo hộ của chiến giáp, mới có thể giảm hơn nửa sát thương gánh lấy. Nhưng hiện tại, tình hình e là không khả quan cho lắm.



- Mẹ nó, lão già kia thật sự là muốn g·iết ta mà. Thảo nào, ta cứ cảm thấy kì kì. Bíp cả nhà cái lão già đó!- Triệu Hoài từ trong đ·ống đ·ổ n·át đi ra, cả người tả tơi không ít. Chiến giáp trên người cũng từ từ biến mất.

Đưa mắt nhìn về xung quanh, nơi đây đã bị quả bom kia tàn phá qua một lượt. Cảnh tượng còn lại, chính là tro tàn rực cháy, một đống hoang tàn. Người c·hết gần hết, không thì cũng là ngáp ngáp chờ toi.

- Tên khốn kiếp nhà ngươi!- Một thanh âm bất ngờ vang lên, trong đó tràn đầy sự phẫn nộ.

Nghe theo âm thanh mà nhìn tới, chính là lão đại của bọn họ vẫn còn sống. Nhưng tình trạng toàn thân đều là thương tích, cả ngươi bị bỏng cũng tính là không ít. Chỉ thấy ông ta hùng hổ mà xông đến, vẻ mặt còn là rất giận dữ.

Chưa kịp để Triệu Hoài định thần, kẻ cầm đầu đã ra đòn đánh tới. Cận thân áp chiến, tay đấm chân đá, kèm theo đó là sự phụ trợ của khí. Trải qua v·ụ n·ổ vừa rồi, cả hai người bọn họ đều trở nên suy yếu rất nhiều. Nhưng đối phương lại Chiến giả cấp 4, hắn ta đành miễn cưỡng đối chiến.

- Tên c·hết tiệt này, dám ám toán anh em ta. Ta phải thay bọn họ trả thù, chịu c·hết đi!- Ông ta nghiến răng mà nói, mỗi đòn đánh ra cũng theo đó mà trở nên mạnh hơn.

Triệu Hoài cực lực chống trả, chủ yếu vẫn là tránh né hoặc là phá giải chiêu thức của đối phương. Hắn hiện tại sức lực đã không còn được nhiều. Thêm vào là v·ết t·hương cũ tái phát, đành cắn răng mà chịu trận.

- Ta nói ta cũng là người bị hại, ông có tin hay không? Mẹ kiếp!- Triệu Hoài lớn giọng mà hét, vẻ mặt tức giận cũng không thua kém gì đối phương.



- Tên chó c·hết nhà ngươi, còn dám nói ra lời này. Đừng hòng thoát tội, ta nhất định sẽ phanh thây xẻ thịt ngươi!- Tên cầm đầu trầm giọng mà nói, ánh mắt liền lộ ra một tia sắc bén, sát khí đằng đằng.

Không cần nói cũng biết, lão ta sớm đã tức giận khôn nguôi. Không ngờ tới chỉ vì một phút giây lơ là, bản thân liền mất hết tất cả. Anh em đa phần c·hết hết, chỉ còn lại bản thân thân mang trọng thương. Cho dù có c·hết, ông ta cũng nhất định phải lôi tên h·ung t·hủ này theo cùng.

- Ngươi thích thì ta chiều, tới đây!- Mắt thấy việc giải thích là hoàn toàn vô nghĩa, Triệu Hoài đành cùng với đối phương, miễn cưỡng đối chiến một phen.

Triệu Hoài cũng không ngờ bản thân sẽ trở thành con cừu thế mạng cho kẻ khác. Thù này, hắn ta nhớ kĩ rồi. Chỉ là trước mắt, là làm sao đối phó với tên cầm đầu của bọn chúng. Mặc dù lão ta có phần vật vờ sắp c·hết nhưng dù sao cũng là chiến giả cấp 4. Cộng với đó là thương tích bản thân cũng không nhẹ, nên khó lòng mà xem thường cho được.

Kẻ địch đưa tay đánh tới, Triệu Hoài xoay người né tránh. Chưa kịp định thần, lão ta đã xuất ra một cước. Hắn liền lệch người sang một bên, mới có thể trong tích tắc mà tránh được một đòn.

Ngay lập tức, Triệu Hoài xoay người phản đòn, một cước đánh tới uy lực cực kì mạnh mẽ. Đối phương cũng không kém, đưa tay chặn lấy. Sau đó thì cận thân phản công, một quyền đánh ra.

Mắt thấy, chính là Triệu Hoài văng ra xa cả mét, miệng còn nôn không ít là máu. Bước chân liền có phần loạng choạng, cả người b·ị t·hương cũng tính là không nhẹ. Một cơn đau dữ dội, từ cột sống của hắn truyền tới.

- Cái lưng của ta, sắp không ổn rồi!- Triệu Hoài đưa tay sờ vào thắt lưng, vẻ mặt thì không khỏi nhăn nhó.

- Chịu c·hết đi!- Đưa mắt nhìn tới, chính là một chưởng khí đánh đến.

Triệu Hoài dựa vào phản xạ của bản thân, nghiêng mình né đòn. Nhưng bước chân lại trật nhịp, cả cơ thể cũng theo đó mà đổ xuống. Mặc dù thành công thoát khỏi một đòn chí mạng, nhưng tình hình cũng không khả quan là mấy.

Chớp lấy thời cơ này, lão ta ngay lập tức ra đòn. Đòn này, chính là muốn kết liễu lấy Triệu Hoài. Chỉ thấy ông ta dồn lực, tập trung tất cả khí vào tay. Chớp mắt, đã hiện thân trước mặt đối phương. Mạnh mẽ mà xuất ra một quyền.