Triệu Hoài thương cũ chưa khỏi, bản thân đã phải nhận thêm thương mới. Cứ thế, thương tích càng chồng chất thêm nhiều. Trong trận chiến này, tất nhiên không phải là đối thủ của kẻ địch. Bị đối phương, đánh đến mức khó mà trở mình.
Mắt thấy, lão ta một đòn mạnh mẽ đánh tới, uy lực khó mà xem thường. Triệu Hoài liền nhanh nhẹn mà lăn vài vòng trên mặt đất, mới mai mắn tránh được một kiếp. Nhưng như thế là vẫn chưa đủ, hắn liền xoay người kẹp lấy chân ông ta.
Triệu Hoài liền vặn mạnh một cái, cả cơ thể đối phương cũng theo đó mà đổ gục xuống. Hắn ta liền lấy tay chống đất, cả người đều theo đó mà bật dậy. Đây chính là thời cơ tốt nhất để bản thân phản công, làm sao mà bỏ qua cho được.
Chớp mắt, Triệu Hoài liền một chân đá tới, sát thương không cao nhưng tính sỉ nhục lại rất lớn. Đáng tiếc, lại bị kẻ địch bắt lấy. Ánh mắt lão ta liền lộ ra vẻ hung tàn, nộ khí không ngừng phát tán ra xung quanh.
Ông ta liền xoay mình một cái, đá mạnh vào chân trụ của Triệu Hoài. Mất đà cùng với mất thăng bằng, hắn một lần nữa ngã nhào xuống đất. Dáng vẻ còn là có chút đau đớn, khuôn mặt nhăn nhó không thôi.
Thế cục trong phút chốc, liên tục đảo lộn. Khiến cho hai người đó, không một ai được lợi. Trận chiến còn tiếp tục kéo dài, cho dù là ai trong hai người bọn họ chiến thắng đi chăng nữa, cũng khó lòng mà sống tiếp. Đã đến lúc, tung đòn kết thúc tất cả.
Chỉ thấy, lão ta tập chung tất cả sức mạnh còn lại của bản thân vào trong cánh tay phải. Dứt khoát mà đánh xuống một đòn, ý định kết liễu đối thủ. Nhưng Triệu Hoài cũng không kém, liền khải giáp cho cánh tay phải. Cùng với đối phương, một đòn định thắng thua.
Sức mạnh hai bên chạm nhau, là không hề kém cạnh. Một tiếng ầm phát ra, âm thanh vang vọng. Triệu Hoài thì trực tiếp bị đẩy lùi trên nền đất, văng ra xa cả mấy mét, cánh tay còn là chịu tổn thương không ít. Miệng be bết máu, hai mắt mơ hồ mà rơi vào hôn mê.
Kẻ địch cũng không khá khẩm hơn là mấy, cánh tay phải hoàn toàn bị phế, nứt da nứt thịt, máu chảy thành dòng xuống nền đất. Mặc dù như thế nhưng lão ta cũng chỉ là b·ị t·hương nặng, không đến nỗi phải ngất xỉu.
Nét mặt của ông ta nhìn về Triệu Hoài thì lộ rõ vẻ hung tàn của bản thân. Đôi mắt của lão thì chứa đầy sát khí, như là muốn g·iết người đến nơi vậy. Chân bước từng bước chậm, hận không thể nhanh một chút mà lấy mạng hắn ta.
- C·hết đi!- Nói rồi lão ta xông đến, một tiếng xẹt vang lên.
Theo đó, là thân hình của ông ta đổ xuống, cổ xuất hiện một lần rạch, máu cũng theo đó mà không ngừng tuôn ra. Người thì liên tục co giật, cánh tay đưa về trước, như là muốn làm việc gì đấy. Vẻ mặt thì không cam tâm, hai mắt chứa đầy thù hận, uất ức mà c·hết.
- Phản bội Thần Giáo, đáng c·hết!- Người mặc áo choàng đen ánh mắt mười phần lạnh lùng mà nhìn về lão ta, cái nhìn đó không khỏi khinh thường.
Đối phương bỗng nhiên thay đổi tầm mắt, ánh nhìn liền đặt lên trên người Triệu Hoài. Lưỡi dao găm sắc bén, chỉa thẳng về hắn. Bước từng bước chậm, chớp mắt đã đứng trước mặt cái tên này. Một cơn gió nhẹ thổi qua, bóng hình ấy cũng theo đó mà biến mất. Chỉ còn nơi đây, một cảnh xác xơ hoang tàn đổ nát.
- Đi chưa?- Triệu Hoài cố mở ra một mắt, liếc nhìn xung quanh. Giọng nói thì thều thào, sức lực còn lại đúng thật là không còn được bao nhiêu.
- Đi rồi!- DG sau khi cảm nhận xung quanh một lượt, không còn khí tức của người đó, khẳng khái mà đáp.
- Đi rồi thì tốt, hú cả hồn. Không ngờ tới cái lão già đó còn phái người đến giá·m s·át ta. Cũng mai là ta phát giác sớm, không thì lại toi. Phen này mà về, ta nhất định phải báo chính quyền còng đầu lão ta mới được!- Triệu Hoài tự đắc mà nói lời vui đùa, vẻ mặt còn là thoả mãn không thôi.
- Ngươi đấy, lo cho mình thì hơn. Sắp c·hết tới nơi rồi kìa, còn ở đó mà đùa nữa!- DG nói lời khiển trách, đôi phần lo lắng.
- Mệt quá, ngủ một giấc vậy. Nào tỉnh tính tiếp!- Triệu Hoài bình thản mà nói, từ từ nhắm nghiền hai mắt lại.
- Ngủ cái quái gì không biết nữa, mau rời khỏi nơi này thôi. Người khác mà tới, thì ngươi toi đấy!- Trước hành động bất cần đời của hắn ta, DG cực lực phản đối.
Nhưng đổi lại, là không một lời hồi âm của Triệu Hoài. Hắn ta nằm đó, thản nhiên mà đi vào giấc ngủ. Xem đây như chốn không người, mà người thì quả thật là không có, nhưng xác thì có đầy.
Triệu Hoài những ngày qua, cơ thể đã mệt mỏi không ít. Nay lại trải qua trận chiến sinh tử này, cùng với đó là chi chít thương tích trên người. Càng làm cho hắn ta thêm phần rệu rã, bây giờ mà đánh một giấc thì đúng là thương gì cũng lành.
- Tên khốn kiếp này, thật sự là làm cho người ta lo lắng mà!- DG buông lời cảm thán, không khỏi bất lực.
Sắc trời dần tối, màn đêm buông xuống vật cảnh nơi đây. Từng cơn gió lây động, Triệu Hoài mới từ trong giấc mộng mà tỉnh dậy. Thoạt nhiên, sức sống cũng căng tràn trở lại. Cứ lặp lại vài lần như vậy nữa, hắn muốn dậy cũng dậy không nổi nữa đâu.
- Ùi, tối rồi à? Một ngày trôi qua nhanh thế nhở? Hmm, mệt thật đấy! Ủa, đây là đâu thế?- Triệu Hoài ngáp ngắn ngáp dài, tiện thể mà đưa mắt quan sát xung quanh một lượt. Nào ngờ bản thân, lại tỉnh dậy ở một nơi xa lạ.
- Ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại, ta tưởng rằng ngươi c·hết luôn rồi đấy chứ? Cái tên khốn kiếp nhà ngươi dám ngủ ở đó, có biết làm như vậy là nguy hiểm lắm không hả? Nếu không phải ta sớm ẩn giấu ngươi ở đây thì ngươi đã bị bọn họ xử lí rồi!- DG nói lời trách móc, tâm tình vẫn là có chút kích động.
- Hửm, trong lúc ta ngủ có chuyện gì xảy ra à? Sao nghe lời ngươi nói, khẩn trương thế?- Triệu Hoài đưa tay dụi mắt, vẻ mặt còn là bình thản không thôi.
- Ngươi thật sự là không quan tâm gì mấy đến sống c·hết của bản thân nhỉ? Ngươi có biết rằng trong lúc ngươi ngủ, có một đám người thần bí xuất hiện hay không hả? Ai trong bọn họ, khí tức cũng đều là cực kì mạnh mẽ. Cũng mai là ta giấu ngươi đi, không thì đã bị bọn họ phát hiện ra rồi. Chưa rõ địch ta, sống c·hết bất phân!- DG giọng điệu cằn nhằn, bực tức cũng tính là không ít.
- Vậy sao? Chúng ta là người vô tội mà, sao phải sợ. Cùng lắm là b·ị b·ắt, vài ngày là thả ra chứ gì. Đâu đến nỗi, sống c·hết bất phân như lời ngươi nói!- Triệu Hoài thờ ơ mà đáp, không chút bận tâm. Bởi vì hiện tại đối với hắn ta, còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.
- Cái tên khốn này, nói ngươi như đàn gãy tai trâu vậy, không bao giờ nghe lọt lỗ tai. Ngươi thích làm gì thì làm đi, ta sau này không quản tới nữa!- DG bực dọc mà nói, xem ra là hờn dỗi rồi.
- Way, giận rồi sao? Ngươi tính tình cũng quá nhỏ mọn rồi đấy, phải biết rộng lượng vị tha như ta đây này. Chỉ là đùa với ngươi một chút mà thôi, cần gì phải giận!- Mắt thấy bản thân làm sai, Triệu Hoài liền hạ giọng mà dỗ dành lấy DG. Dù sao tất cả vốn liếng của hắn ta, cũng chỉ có mỗi nó. Giờ mà mất, xem như trắng tay.
- Hmm, rõ khổ? Tối rồi, về trước vậy. Mọi việc tính sau!- Kết quả đổi lại, Triệu Hoài nhận được nguyên quả bơ đến từ vị trí của DG. Đành bất đắc dĩ, chuyện này thu xếp để sau. Nhưng hắn đâu biết rằng, từ đây những rắc rối không đáng có lại xuất hiện.