Triệu Hoài sau khi trải qua khổ nạn, một thân nhem nhuốc. Cơ thể tàn tạ đi cũng không ít, phải nói là trông hắn ta bây giờ, không khác gì một tên ăn mày cả. Bước đi có phần loạng choạng, khập khiễng từng nhịp cuối cùng cũng có thể trở về học viện.
- Mẹ kiếp, sao số khổ như vậy không biết nữa? Xém tí thì m·ất m·ạng rồi, không phải ta nhanh trí, e là giờ này đã chôn thây ở đâu rồi không biết nữa!- Triệu Hoài buông lời than thở, vẻ mặt còn là có chút cau có.
Mở cánh cửa phòng ra, trước mắt Triệu Hoài chính là người con gái ấy. Vẻ hoảng loạn, đều hằng lên khuôn mặt của Diệp Ninh. Chưa kịp nói gì, cô ta đã nhanh như cơn gió, ôm chầm lấy hắn. Sự lo âu trong lòng, vào giây phút này liền dâng trào tột độ. Nước mắt của nàng, tuôn ra như mưa, sớm đã ước một phần áo của đối phương.
- Triệu Hoài, rốt cuộc là anh đi đâu thế? Có biết rằng, em lo lắng lắm không hả?- Diệp Ninh ôm lấy hắn, tay càng là siết mạnh. Lời này nói ra, nửa phần trách móc, nửa phần xót thương.
- Way, làm gì vậy? Buông ra cái coi nào! Ta đi đâu, thì liên quan gì đến cô chứ!- Nói rồi, Triệu Hoài dùng lực, cưỡng chế đẩy đối phương ra.
Trước mặt hắn, là khuôn mặt lấm lem của Diệp Ninh. Nước mắt trải dài trên má, vẻ mặt tiều tụy đi không ít, sự thất thần cũng theo đó mà hiện rõ ra ngoài. Nàng đưa tay lau đi nước mắt, dáng vẻ còn là có chút tủi thân. Khóc nấc từng tiếng, như là lưỡi dao xé nát tâm can người ta vậy.
Nhìn về cảnh này, Triệu Hoài vốn dĩ là có chút khó chịu. Trong giây lát, liền trở nên xiêu lòng. Khó mà nói rõ lời tổn thương, khuôn mặt hắn ta cũng có phần thay đổi nhất định. Chỉ là nội tâm, không sao diễn tả thành lời.
- Được rồi, đừng khóc nữa, có việc gì thì từ từ nói. Khóc lóc, cũng chả có tác dụng gì đâu!- Triệu Hoài đưa tay lau đi giọt nước mắt chảy dài trên mặt của cô ta. Trong lòng, liền dâng trào cảm giác chua xót.
- Người ta, lo... Cho anh. Anh lại... Chơi trò biến mất...- Diệp Ninh mặt mếu hết cả lên, đây là đang cố gắng kiềm chế lấy cảm xúc của bản thân.
- Chậc, cô cứ mặc xác ta đi, lo lắng quan tâm làm gì cho mất công. Bản thân ta, ta còn không biết lo hay sao, mà còn cần đến cô?- Triệu Hoài lời nói quở trách, nhưng trong thâm tâm càng là xót thương bội phần. Ánh mắt nhìn về đối phương, trở nên thâm tình khó nói.
- Nhưng mà... Anh đang b·ị t·hương! Nhìn anh kìa, cả người đâu đâu cũng là v·ết t·hương, vậy mà nói là biết lo!- Diệp Ninh vùng vằng mà nói, vẻ mặt còn là có chút tức giận.
- Chuyện này là sự cố ngoài ý muốn thôi, không cần cô phải bận tâm! Giờ nghe lời ta, trở về phòng của cô đi. Ở lại đây, không có tốt lành gì đâu!- Mắt thấy tình hình càng ngày không ổn, Triệu Hoài liền tìm cách đuổi khéo đối phương đi.
- Nhưng mà...
- Nhưng nhị cái gì nữa, ở đây có gì có tốt sao? Mà cô cứ nhất quyết không về thế?- Triệu Hoài nhíu mày, sự kiên nhẫn là hoàn toàn không có.
- Người ta thích anh mà!- Nhìn về dáng vẻ giận dữ ấy, Diệp Ninh như là muốn khóc tới nơi. Lời này nói ra, không những e thẹn mà còn là ngại ngùng trong đó.
- Thích ta? Hừ hừ, cô bị bệnh à? Có bao nhiều người tốt ngoài kia, cô không đi tìm. Mà cứ đút đầu vào một tên đểu cáng như ta làm gì. Nói cho cô biết, chuyện đốn mạt gì ta cũng có thể làm ra cho được!- Triệu Hoài gằn giọng mà nói, vẻ mặt liền trở nên hung tợn không thôi.
- Nhưng...
- Không những vậy, ta còn có rất nhiều tật xấu. Thích nhất, chính là làm con gái nhà người ta có bầu rồi bỏ. Đã vậy, còn rất là lăng nhăng nữa. Cô đấy, không cẩn thận là ăn luôn cả xương!- Mắt thấy đối phương còn chưa chịu bỏ cuộc, Triệu Hoài không ngừng buông lời đe dọa.
- Anh là... Người tốt mà!- Diệp Ninh hét lớn, khí thế không thua kém vì hắn ta.
- Tốt cái chó gì!- Đổi lại là ánh mắt lạnh lùng của Triệu Hoài, mười phần dọa người.
Triệu Hoài cảm thấy bản thân còn nói nữa, thật sự sẽ mềm lòng. Liền cưỡng chế, trực tiếp đem Diệp Ninh đẩy ra khỏi phòng. Hành động của hắn ta, cực kì kiên quyết, không chút nào gọi là nương tay. Mặc cho nàng ấy cố bám víu lấy, phản kháng ra sao đi chăng nữa.
- Ra ngoài! Nhanh!- Lời này nói ra, Triệu Hoài như là người vô tình vậy.
- Trở về đi, đừng có tìm đến ta nữa! Không có chuyện tốt lành gì dành cho hai chúng ta đâu!- Trước khi đóng cửa, Triệu Hoài không quên nói lời khuyên nhủ. Mắt thấy, chính là hắn dứt khoát đóng sầm cửa lại.
- Triệu Hoài, anh mở cửa ra, mở cửa ra! Em không muốn đi!- Diệp Ninh hét lớn, nhưng đổi lại là không một lời hồi âm.
Bầu không khí trong phút chốc liền trở nên thăng trầm hiếm thấy, khiến cho con người ta cảm thấy áp bức đè nén. Ánh mắt Triệu Hoài mơ hồ đượm buồn, vẻ mặt còn là có chút thất thần. Sự bình tĩnh thường ngày cũng theo đó mà mất đi phần nào.
- Mẹ kiếp! Toàn là chuyện gì đâu không!- Triệu Hoài lầm bầm trong miệng, thái độ vẫn là có chút khó chịu trong người.
- Nay đổi tính à? Mỡ dâng miệng mèo, còn biết chê nữa sao?- Khó khăn lắm mới có cơ hội chọc tức đối phương, DG liền tranh thủ mà buông lời mỉa mai.
- Ngậm miệng lại, trước khi ta nổi giận. Lần này là nghiêm túc, không đùa!- Triệu Hoài lạnh giọng mà nói, sắc mặt thì một màu âm ưu. Trong lòng hắn ta hiện tại, dâng lên cảm xúc khó mà diễn tả thành lời.
Triệu Hoài thay cho mình một bộ đồ tươm tất, nhìn về cánh cửa ngoài kia. Tim vẫn là có chút loạn nhịp, ánh mắt liền di dời lên cửa sổ. Một số kí ức xưa, cũng theo đó mà ùa về. Chỉ thấy sắc mặt hắn ta, vô cùng khó coi.
- Chậc, đành vậy!- Triệu Hoài vì muốn trốn tránh đối phương, liền lựa chọn từ cửa sổ mà nhảy xuống. Mặc dù trời có chút tối nhưng với kinh nghiệm trước đây, hắn vẫn là thành công tiếp đất an toàn.
Chớp mắt, Triệu Hoài liền một đường tìm đến cửa hàng của ông Hoàng. Vẻ mặt còn là hùng hùng hổ hổ, nộ khí dâng tràn. Việc kia mà không làm cho ra lẽ, hắn nhất định sẽ không bỏ qua. Thực chất, tên đó chỉ là tìm một nơi để trút bỏ gánh nặng trong lòng mà thôi.
- Lão già khốn nạn nhà ông, mau ra đây! Dám chơi ta, đúng là chán sống mà!- Triệu Hoài đứng giữa tiệm, miệng hét cực lớn. Như là muốn thể hiện tâm tình nóng giận của bản thân.
Chỉ thấy màn đêm buông xuống, một thân ảnh xẹt qua, đây chính là người đồ đen kia. Lưỡi dao một lần nữa, âm thầm kề lấy cổ Triệu Hoài. Sắc mặt hắn ta vào giờ phút này, liền trở khó chịu hơn bao giờ hết. Khí tức toả ra, là cực kì nguy hiểm.
- Lại là cái trò này!- Triệu Hoài lạnh giọng mà nói, vẻ mặt vô cảm không thôi.
Triệu Hoài ngay tức thì phản công, nhanh như chớp bắt lấy tay đối phương. Thục mạnh cùi chỏ về sau, theo đó là nắm chặt lưng quần của kẻ địch. Liền thuận thế mà xoay người, hất văng đối thủ lên không.
Chỉ với vài bước cơ bản, Triệu Hoài đã đảo ngược tình thế, trở thành người nắm giữ cục diện. Đoạt lấy v·ũ k·hí trong tay kẻ địch, sau đó thì khống chế đối phương. Ánh mắt của hắn lúc này, đôi phần lạnh lùng nhưng không kém phần sắc bén.
- Ngươi là ai? Lão già đó đâu rồi?- Triệu Hoài giọng điệu âm trầm, nét mặt còn là toát lên sự ngông cuồng của bản thân.
Nhưng kẻ địch cũng không phải là người chịu yếu thế, đứng trước tình hình này, ngược lại không chút sợ hãi mà mạnh mẽ phản công. Đối thủ xoay chân, kẹp lấy cơ thể Triệu Hoài. Theo đó dùng sức, khiến cho hắn ta được phen ngã mạnh về sau.
Triệu Hoài chưa kịp định thần, đối phương đã một chân đá tới. Hắn ta liền đưa tay đỡ lấy, nhân cơ hội này mà đá mạnh vào chân trụ người ta, khiến cho đối thủ ngã nhào xuống đất. Hai người bọn họ, cứ thế mà quần lấy nhau.