Cùng với người khác giao chiến, Triệu Hoài không chút yếu thế. Ngược lại, còn mạnh mẽ ra đòn như là muốn trút ra nổi lòng của bản thân. Đã lâu lắm rồi, hắn ta mới mất đi sự bình tĩnh vốn có mà làm ra loại chuyện ngu ngốc như thế này.
Hai người bọn họ quần nhau dưới đất, nhất thời khó mà phân ra thắng thua. Triệu Hoài liền dùng sức, ném mạnh đối phương ra xa. Hai bên nhanh nhẹn đứng lên, bắt đầu cho trận chiến thứ hai.
Không cần nhiều lời, hai người bọn họ đều chủ động t·ấn c·ông lấy đối thủ của mình. Ai nấy, cũng tràn đầy sát khí. Mỗi đòn đánh ra, như là muốn lấy mạng của nhau vậy. Tốc độ ra đòn, càng ngày càng nhanh, càng đánh thì càng hăng.
Triệu Hoài dựa vào phản xạ nhạy bén của bản thân, trong lúc giao chiến, nhanh như cắt mà bắt lấy cánh tay của kẻ địch. Nắm chặt, thuần thục xoay người, một lần nữa hất văng đối thủ của mình lên không rồi đập mạnh xuống đất. Khói bụi, cứ thế mà bay lên mịt mù.
Đối phương cũng không kém, nhanh chóng quét chân, đá mạnh vào phần thân dưới của Triệu Hoài. Cũng mai là hắn ta kịp thời phản ứng, nhảy lên cao tránh đi một đòn. Khi mà bản thân tiếp đất, kẻ địch cũng đã lùi người về xa.
Hai bên nhìn nhau, bầu không khí ngột ngạt thấy rõ. Không nói lời nào, trực tiếp lao vào ẩ·u đ·ả. Tay đấm chân đá, liên tục tung đòn. Tốc độ phải nói là cực kì nhanh nhưng không thiếu đi sự chuẩn sát. Thăm dò đã xong, giờ mới là lúc tung ra thực lực chân chính của mỗi bên.
Chỉ thấy ánh mắt Triệu Hoài trở nên sắc bén, một chân đá tới. Đối phương đưa tay đỡ lấy, nào ngờ đó chỉ là mồi nhử. Hắn ta dồn lực, tung ra một đấm thật mạnh. Phá tan phòng ngự của kẻ địch, một đòn chí mạng vào ngực. Đánh cho đối thủ phải liên tục lùi về sau mấy bước, miệng còn nôn ra không ít là máu. Bị thương, tất nhiên là không nhẹ.
- Con gái à? Không chơi nữa, mau gọi lão Hoàng ra đây cho ta!- Sắc mặt Triệu Hoài liền trở nên khó coi, nhíu mày mà nhìn về người ta.
Đổi lại, đó là một quyền đánh đến. Triệu Hoài không còn cách nào khác, liền đưa mắt nhìn tới, trong giây lát liền phát hiện ra sơ hở của cô ta. Nhanh chóng, Cốt long trảo được xuất ra, một lần nữa đánh mạnh vào phần ngực của đối phương. Thế là kẻ địch, nằm gọn trên nền đất.
- Lạ thật đấy, đã tha cho rồi còn cố chấp đánh tới làm gì không biết nữa? Lẽ nào, cô muốn trải qua cái cảm giác sống dỡ c·hết dỡ mới chịu à?- Triệu Hoài dùng ánh mắt vô hồn nhìn về đối thủ, lời này nói ra đều là nổi lòng của hắn ta.
Dứt lời, một tràng vỗ tay bất ngờ vang lên. Bóng đèn bật sáng, ông Hoàng cũng theo đó mà xuất hiện. Vẻ mặt, còn là hài lòng không thôi. Thái độ, chính là tán thưởng khôn nguôi. Khí tức trên người lão ta, cũng không kém phần ác liệt.
- Triệu Hoài à, không ngờ ngươi còn sống mà trở về đấy, khỏe mạnh ha! Nghe Điệp nói, ta tưởng rằng ngươi c·hết luôn rồi đấy chứ. Nhưng xem ra sức khỏe lẫn thực lực hiện tại của ngươi, cũng tính là không tệ. Đánh được, đấm được, thậm chí còn đánh thắng cả người của ta. Đúng là không nên xem thường ngươi mà. Thế nào, sau này có muốn làm việc dưới trướng ta hay không?- Ông Hoàng cất tiếng dò xét, ánh mắt thì lộ ra đôi phần trầm ngâm.
- Làm việc dưới trướng của ông? Ông nghĩ cũng hay quá nhỉ, ta như vầy mà làm việc dưới trướng của ông thì còn gì là mặt mũi nữa. Lần này ta đến, chính là muốn hỏi tội vụ việc ban sáng. Lão già nhà ông, chơi ta xém tí là m·ất m·ạng đấy!- Triệu Hoài nghiến răng mà nói, bực tức xem ra là không ít.
- Hừmmm!- Ông Hoàng thở dài một tiếng, cánh tay phải đưa ra ngang bằng với bả vai. Hít mạnh một hơi, cổ Triệu Hoài trong tích tắc đã nằm gọn trong lòng bàn tay của đối phương. Điều này quá đổi bất ngờ, hắn hoàn toàn không biết bằng cách nào. Bản thân, lại bị khống chế bằng một cách dễ dàng như vậy.
- Chuyện quái gì đây!- Triệu Hoài muốn ra đòn phản kháng nhưng đáng tiếc cho dù có làm như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể cử động dù đó chỉ là một ngón tay.
- Chậc chậc, đó chỉ là một thử thách nhỏ mà ta dành riêng cho ngươi mà thôi. Đừng thấy ta xem trọng, là muốn làm gì thì làm! Thiên tài trên đời này thì nhiều vô số kể, những lão quái vật cũng tính là không ít. Nhưng để trở thành Thần, từ trước cho đến nay cũng chỉ có một người. Ngươi có biết là vì sao hay không?- Ông Hoàng lạnh giọng mà nói, khí thế toả ra còn là áp bức những người xung quanh. Cụ thể là Triệu Hoài cùng với người toàn thân đồ đen kia.
- Chuyện đó, làm sao mà một kẻ có thân phận nhỏ nhoi như ta biết được? Câu hỏi này, xem ra là ông hỏi nhầm người rồi! (Không lẽ lão già c·hết tiệt này biết trên người ta có bí mật à? C·hết tiệt, lần này thật sự là không ổn rồi!)- Triệu Hoài mặc dù hoảng loạn trong lòng nhưng vẫn cố làm ra nét bình thản. Dù sao hiện tại chỉ có điềm tĩnh đối mặt, mai ra mới có một con đường sống.
- Hmm, ngươi không biết cũng là chuyện thường tình. Bởi vì để trở thành Thần, còn có một điều kiện tiên quyết nhưng đáng tiếc là Long Thần đại nhân lại mất sớm. Điều kiện đó, ngoại trừ ngài ấy ra cũng chẳng có một ai khám phá ra được. Ngươi nói thử xem, chuyện này chúng ta nên làm sao?- Ông Hoàng nhìn về đối phương bằng ánh mắt hoài nghi, trực chờ như nhìn về con mồi vậy.
- Cái vấn đề này hình như... Là có phần cao siêu so với ta thì phải. Không ấy, ông tìm... Người khác thảo luận có được hay không? Ta sực nhớ ra một chuyện, là chưa cất đồ khi phơi, ông có thể thả tay ra cho ta về phòng được không?- Mắt thấy sự tình càng ngày càng không ổn, Triệu Hoài liền tìm cách thoái lui.
- Gấp gì thế? Ở lại đây đi, chúng ta cùng nhau 'tâm sự mỏng' một chút nào! Ngươi nói thử xem ngươi phá quán của ta, đập đồ của ta, đánh người của ta đến mức độ như vậy. Nói đi là đi, thật sự là không xem lão già như ta ra gì mà!- Ông Hoàng nói lời ẩn ý, b·iểu t·ình còn là có chút không vui trong đó.
- Chuyện cũ mình bỏ qua, mình cười haha. Chuyện xưa tích cũ đó, còn nhắc tới làm gì. Con người ấy mà, nên quan tâm đến cái gọi là tương lai nhiều hơn. Đừng chỉ nhìn về quá khứ, không tốt đâu. Ta biết là ông già rồi, luôn hoài niệm những chuyện cũ. Nhưng mà cuộc sống, luôn vận hành tiến tới, nào có quay ngược về sau được đâu. Như vậy đi, ta là người độ lượng không tính chuyện cũ với ông nữa. Giờ thì ai về nhà nấy, xem như chưa có việc gì xảy ra. Có được hay không hả?- Đứng trước tình hình đầy bất ổn này, Triệu Hoài liền bắt đầu nói lời đạo lí. Nhưng đổi lại chính là cái nhìn khinh bỉ đến từ vị trí của lão ta.
- Ngươi nói dễ nghe quá nhỉ? Chuyện mới vừa xảy ra tức thì, trong mắt ngươi nó lại là chuyện cũ. Dám trêu đùa ta như thế, ngươi đúng là không xem ta ra gì mà!- Nói rồi, cánh tay ấy liền dùng sức, bóp chặt lấy cổ Triệu Hoài. Trong phút chốc, hắn ta khó mà thở nổi. Muốn ra sức vùng vẫy, nhưng không tài nào làm được. Chỉ có thể giương mắt mà nhìn bản thân tùy ý bị đối phương h·ành h·ạ.
- DG, khải giáp, khải giáp! Nhanh lên!- Mắt thấy bản thân sắp toi đến nơi, Triệu Hoài liền cầu cứu DG. Đáng tiếc, cho dù hắn ta có kêu gào như thế nào đi chăng nữa, cũng chẳng có hồi âm đáp lại.
- Mẹ kiếp nhà ngươi, cái đồ chó c·hết DG! Lần này, chơi ngu nữa rồi!- Triệu Hoài lầm bầm trong miệng, buông lời mắng chửi xối xả. Không ngờ tới nó vậy mà lại làm thật. Chỉ thấy tương lai mịt mù tăm tối đang chờ đón hắn ta.