Triệu Hoài bị ông Hoàng b·óp c·ổ, hoàn toàn không có năng lực phản kháng. Định dựa vào chiến giáp, cùng lắm là liều c·hết với lão ta một phen. Nào ngờ DG lại giận dỗi, không chịu hợp tác. Thế là tương lai vô vọng, đang chờ đón hắn ta phía trước.
- Thả ra, ta có chuyện... Muốn nói!- Triệu Hoài dùng chút sức lực ít ỏi cuối cùng của mình, khó khăn mà nói ra từng chữ. Chậm một chút nửa thôi, hắn ta liền tiêu đời.
- Ồ, ngươi có gì muốn nói?- Ông Hoàng thả lỏng tay ra, cái cảm giác tùy thời nắm giữ sinh mệnh của người khác trong lòng bàn tay thế này. Nó là cái gì đó, khó mà diễn tả thành lời, chỉ khóe miệng của lão ta nở ra nụ cười có phần khoái ý.
- Nhìn ông, mắt sáng mày ngài, tâm cao khí lãnh, trên trán còn có vầng hào quang phát sáng. Nhất định là người sẽ làm nên chuyện lớn, xưng danh thiên hạ. Vì thế, ông cần có cho mình một thuộc hạ thông minh tài giỏi, hiểu biết hơn người, năng lực xuất chúng để phò tá. Ta cảm thấy ngoại trừ cái đẹp trai ra thì những yêu cầu còn lại đều đáp ứng đủ. Ông có thể xem xét, thu nhận thằng em này hay không?- Triệu Hoài nói lời nịnh nọt, cố gắng tìm về cho bản thân một con đường sống.