Long Cơ Chiến Hồn

Chương 227: Ngươi... Có phải là Triệu Hoài hay không?



Chương 227: Ngươi... Có phải là Triệu Hoài hay không?

Triệu Hoài sau khi nhận lấy nhiệm vụ thì cấp tốc rời đi, tránh cho những phiền phức không đáng có xảy ra. Đó cũng chỉ là một thử thách nhỏ, mà hắn cần phải vượt qua. Ông Hoàng dùng ánh mắt có phần chăm chú mà dõi theo, mong chờ một điều thú vị từ trên người đối phương.

- Chủ nhân, người sao lại trọng dụng tên đó đến như thế? Tấm lệnh bài ấy vốn dĩ là một thứ rất quan trọng, người thực sự sẽ giao cho hắn ta?- Người mặc đồ đen, Điệp, lúc này mới cất tiếng, giọng điệu còn có chút nghi hoặc.

- Chỉ là ta cảm thấy trên người thằng nhóc đó nhất định có bí mật, thậm chí nó còn ảnh hưởng đến thế cục hiện tại. Còn về tấm lệnh bài, thì phải xem hắn ta có tư cách để sở hữu hay không? Thời hạn một tháng, e là không quá lâu đâu, chúng ta sẽ biết được thôi!- Ông Hoàng ôn tồn mà giải thích, dáng vẻ thì lộ ra một chút thích thú.

Trở lại với Triệu Hoài bên này, sau khi thoát khỏi cái nơi tăm tối đó. Một đường chạy nhanh, dùng hết tốc lực mà đi. Sợ rằng chỉ chậm trễ một chút, liền b·ị b·ắt trở về. Không ngờ tới bản thân, còn có một ngày này.

- Đúng là xui xẻo mà, khi không lại vướng vào cái rắc rối này. Còn gì tệ hơn nữa, thì xảy ra luôn đi, ta không sợ đâu!- Triệu Hoài bất bình mà lầm bầm trong miệng, bộ dáng gấp gáp không thôi.

Bỗng nhiên trước mặt, lại có bóng dáng một người bất thình lình xuất hiện. Cơn gió thổi nhẹ qua, đối phương theo đó mà nghiêng đầu sang một bên. Đêm khuya tĩnh lặng mà gặp phải cái cảnh này. Thật sự là doạ cho Triệu Hoài được phen hú vía.

Đối phương là người có chút ốm, dáng vẻ cao ráo cùng với mái tóc dài che đi hết khuôn mặt. Nhìn khó mà phân biệt, là nam hay nữ. Nhưng khí tức toả ra lại có phần lạnh lẽo như màn đêm sương giá. Thân mang đồ trắng, còn phấp phới trước gió nữa chứ.

- Ai thế?- Triệu Hoài giảm tốc rồi dừng lại, cất tiếng mà thăm dò, cố mở to hai mắt để xem xem người đến rốt cuộc là ai.



- Ngươi... Là Triệu Hoài phải không?- Đối phương giọng điệu âm trầm, theo đó là một con gió lạnh thấu xương thổi qua.

Nghe người ta nhắc đến tên mình, Triệu Hoài liền biết đây nhất định không phải là chuyện tốt lành gì. Chỉ là nhất thời, khó mà biết rõ thân phận cũng như mục đích của đối phương. Điều này khiến cho hắn ta, có phần hoang mang.

- Triệu Hoài à, ta không biết cũng chưa từng nghe qua. Ngươi có thể tìm người khác, hỏi thăm xem sao?- Nói rồi, Triệu Hoài xoay người về sau, ý định chuồn đi.

Nào ngờ, mới vừa xoay đầu, đối phương đã bất ngờ xuất hiện trước mặt hắn. Triệu Hoài lại được phen hoảng hồn, người bất giác mà run lên. Ý thức là có chuyện chẳng lành, phải rời đi càng nhanh càng tốt.

- Sao ta nhìn thấy, ngươi rất giống cái tên khốn nạn đó mà? Ngươi nhất định, phải biết hắn ta chứ?- Đối phương nhướng người, mặt đối mặt với Triệu Hoài. Ánh mắt đó, như là muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.

- Giống thì ăn thua gì? Người giống người thôi mà, cần gì làm dữ vậy. Ngươi mà tiến tới gần một bước nữa, có tin là ta vu cáo ngươi tội q·uấy r·ối t·ình d·ục không hả?- Mắt thấy tình hình có phần không ổn, Triệu Hoài liền buông lời đe dọa nhưng không kém phần đanh thép.

Hắn cố tình làm như vậy, chính là muốn dùng khí thế mà doạ người. Tranh thủ lúc đối phương không chú ý, muốn nhân cơ hội đó mà rời đi. Nhưng chưa kịp bước, đã bị một bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai. Khiến cho gai óc của Triệu Hoài, sởn cục lại.

- Mẹ kiếp, ngươi làm cái quái gì vậy? Có thôi đi không hả, nửa đêm nửa hôm không có việc gì làm, giả ma đi dọa người ta à?- Triệu Hoài hét lớn, sự bình tĩnh cũng theo đó mà biến mất.



- Ngươi... Là Triệu Hoài đúng không? Nghe giọng điệu này, rất giống hắn ta!- Người đó vẫn chưa chịu từ bỏ, ánh mắt còn thêm phần kiên định. Bởi vì trong màn đêm này, khó mà nhìn rõ mặt nhau. Nên hắn ta, mới không ra tay làm loạn.

- Ngươi đi tìm người mà không biết mặt mũi đối phương ra sao à? Ta đã nói là ta không phải rồi, sao ngươi cứ cố chấp thế?- Triệu Hoài mắt thấy tình hình không ổn liền muốn bỏ đi, còn không quên lớn tiếng mà mắng chửi đối phương.

- Nhưng... Ngươi rất giống hắn, dáng vẻ hay là giọng điệu đều rất giống cái tên đó. Ngươi... Có phải là Triệu Hoài hay không hả?- Người đó lập lại câu hỏi một lần nữa, giữ chặt không cho hắn ta rời đi.

( Cái tên này, thần kinh có vấn đề à? Ban đêm ban hôm mà mặc đồ trắng ra đường, ta đã thấy không ổn rồi mà. Toàn gặp cái thứ gì đâu không biết nữa à!) Triệu Hoài cố sức vùng vẫy nhưng không được. Đành nhắm đôi mắt mình lại, một mặt cam chịu.

Đang lúc không biết phải làm sao đuổi khéo cái tên trước mặt đi. Thì từ xa một bóng hình có phần thân thuộc xuất hiện, Thanh Đạt. Điềm lành thì không thấy đâu nhưng điềm báo thì chắc chắn là có.

- Ồ, Triệu Hoài, là ngươi đó à? Đêm hôm khuya khoắt còn đứng đây làm gì thế?- Thanh Đạt cất tiếng chào hỏi, đổi lại là Triệu Hoài điên cuồng nháy mắt ra hiệu.

- Wa, mắt ngươi bị tật à? Sao nháy như đèn pha ôtô thế? Ai đấy, người quen à? Vậy thì ta không làm phiền ngươi nữa, có việc đi trước đây!- Nói rồi, Thanh Đạt theo đó mà rời đi. Để lại đây một đống hỗn độn do hắn ta gây ra.

( Cái thằng chó này, chuyện tốt thì không thấy đâu, chuyện tào lao thì có thừa. Ai mượn ngươi nói tên ta ra thế!) Triệu Hoài hai hàng nước mắt lưng tròng, trong lòng liền buông lời hỏi thăm đến cha mẹ đối phương. Nhưng hiện tại, vẫn là làm sao đối phó với người trước mặt.



- À, ừm... Có thể nghe ta giải thích được không?- Triệu Hoài gượng cười mà nói, vẻ mặt không khỏi khó coi.

- Không cần đâu! Kẻ làm tổn thương đến tiểu thư nhà ta nhất định đều phải c·hết, không cần phải giải thích nhiều lời!- Đối phương trầm giọng mà nói, ánh mắt liền trở nên sắc bén lạ thường.

- Gì?

Triệu Hoài chưa kịp định thần, tên đó đã một đòn đánh tới, như là muốn lấy mạng hắn ta vậy. Nếu không phải kịp thời tránh né sang một bên, e là không trọng thương thì cũng là hấp hối sắp c·hết.

- Ngươi làm cái quái gì vậy? Đây là muốn g·iết người à?- Triệu Hoài hét lớn nhưng đổi lại là đối thủ điên cuồng đánh tới. Thái độ là hoàn toàn thay đổi so với trước đây, một mặt hung tợn.

Người đó không đáp một lời, ngược lại ra đòn càng là thêm phần mạnh mẽ. Đối mặt với tình hình này, Triệu Hoài cũng chỉ có thể một đường tránh né. Hắn ta có thể cảm nhận rõ, thực lực đối phương mạnh mẽ hơn bản thân rất nhiều.

Tên đó một tay đánh tới, uy lực phải nói là kinh người như xé gió mà đi. Ánh mắt còn là lộ ra một tia sắc bén, khí tức toả ra mười phần lạnh lẽo. Tốc độ ra đòn, không chỉ nhanh mà còn là mạnh bạo không thôi.

Triệu Hoài cũng chỉ có thể, dựa vào phản xạ nhanh nhẹn của bản thân, một đường đánh chặn. Mặc dù đối phương khí thế có phần áp đảo, nhưng so về tổng thể. Hai bên vẫn là ở mức cân bằng, trong nhất thời khó mà phân ra thắng thua.

Tên đó đưa tay đánh tới, liền bị Triệu Hoài đỡ lấy. Nhân cơ hội này mà ngay lập tức ra đòn phản công, xoay người tung ra một cước thật mạnh. Uy lực phải nói là kinh người bạc vía, khí thế còn là dâng tràn không ít.

Nào ngờ, chưa kịp chạm trúng kẻ địch, hắn ta như cơn gió thoát ẩn thoát hiện mà bất ngờ xuất hiện trước mặt Triệu Hoài. Nhất thời khó mà phản ứng cho kịp, liền dính phải một chưởng, bất giác mà lùi về sau mấy bước.