Trong màn đêm tăm tối, Triệu Hoài vô tình gặp phải một người bất nam bất nữ. Chỉ mới vừa giao đấu, đã bị đối phương đánh trúng một chưởng, thương tích xem ra là cũng không nhẹ. Miệng còn nôn ra không ít là máu.
- Tên khốn kiếp ngươi là ai thế? Vì sao lại ra tay với ta? Muốn đánh thì cũng phải có lí do chứ?- Triệu Hoài hét lớn, buông lời chất vấn. Hắn ta cố tình làm như thế, chính là muốn phân tán sự chú ý của kẻ địch cũng như cầu cứu viện trợ.
- Kẻ làm tổn thương đến tiểu thư, g·iết không cần nhiều lời!- Người này giọng điệu âm trầm, ánh mắt còn lộ ra một tia c·hết chóc.
Lời nói vừa dứt, kẻ địch đã trực tiếp đánh tới. Mỗi một đòn đánh ra uy lực vô song, ép cho Triệu Hoài phải liên tục lùi người về sau. Với những thương tích trên người hiện tại, hắn tất nhiên không phải là đối thủ của kẻ đó.
Triệu Hoài miễn cưỡng đối chiến, chỉ cần lơ là một giây, liền bị đối phương đánh đến mức không kịp trở mình. Những cơn đau từ toàn thân truyền đến, khiến cho hắn ta càng ngày càng trở nên thê thảm. Hơi thở dần mất nhịp, khó mà trụ vững.
Triệu Hoài liên tiếp trúng chiêu, người b·ị đ·ánh đến mức bò lăn bò càng dưới đất. Năng lực chống trả lúc này, gần như bằng không. Còn tiếp tục b·ị đ·ánh như thế, m·ất m·ạng cũng không phải là không thể. Liền ôm người mà chịu đòn, cố thủ.
- C·hết tiệt! Ta thấy không cần đến một tháng đâu, hết hôm nay là kết thúc rồi!- Triệu Hoài nghiến răng mà nói, mặt mũi thì bầm dập không ít.
- Kẻ làm tổn thương đến tiểu thư, nhất định phải c·hết!- Đối phương cứ lặp đi lặp lại một câu, vẻ mặt không khỏi dữ tợn.
Mắt thấy, tình hình này còn tiếp tục kéo dài, bản thân tùy thời đều có thể bỏ mạng tại đây. Đã đến lúc, Triệu Hoài phản công, nhằm giữ cho chính mình một mạng. DG không hỗ trợ, hắn đành tự thân vận động.
- Xem chiêu!
Bất thình lình, Triệu Hoài ném thẳng nắm cát vào mặt kẻ địch. Nhân lúc đối phương r·ối l·oạn, liền nhanh chân mà chuồn đi. Chỉ có như vậy, mai ra mới thoát thân. Không thì lại khổ, chạy bạc cả mạng.
- Aaa, tên khốn kiếp nhà ngươi!- Tên đó hét lớn, giận dữ không thôi.
Hai người bọn họ, một chạy một đuổi, náo loạn cũng không ít. Triệu Hoài thì dùng hết tốc lực, một đường chạy trốn. Đối phương cũng không kém, cực lực truy đuổi ngay sát phía sau. Phút chốc, đã chạy hết nửa Viện chiến đấu.
Mắt thấy phía trước chính là bức tường cao 3m, phía sau là hung thần đuổi tới, bây giờ đã là đường cùng khuất lối. Không còn cách nào khác, Triệu Hoài đành liều mạng. Bất chấp tất cả mà vượt qua chông gai thử thách trước mặt kia.
- Kệ đi! Liều luôn!- Triệu Hoài ánh mắt lộ ra một tia sắc bén, dáng vẻ còn là có chút thận trọng trong đó.
Chỉ thấy hắn ta đưa mắt đảo quanh một lượt, cẩn thận mà quan sát. Một màn nước chảy mây trôi, bật nhảy qua lại giữa những bức tường. Mặc dù có chút độ khó, nhưng dựa vào việc mượn lực. Triệu Hoài thành công trong việc vượt tường, thoát khỏi một kiếp.
Thấy vậy, tên này cũng muốn đuổi theo. Nào ngờ chưa kịp hành động, đã có âm thanh hạ lệnh vang lên, khiến cho hắn ta khựng lại một nhịp. Quay đầu về sau, mắt thấy chính là bóng dáng Diệp Ninh lờ mờ xuất hiện.
- Dừng lại! Trung!- Diệp Ninh xuất hiện với vẻ mặt có chút buồn tủi, hai mắt có phần đỏ hoe.
- Tiểu thư, người sao lại xuất hiện ở đây? Người trở về trước, đợi thuộc hạ làm xong việc này, sẽ thỉnh tội với người sau!- Tên này nhẹ đáp, so với khí thế truy cùng đuổi tận ban nãy, là hoàn toàn khác xa nhau.
- Trung, chưa có lệnh của ta, sao ngươi lại tự mình hành động?- Diệp Ninh lớn tiếng mà chất vấn, thái độ thậm chí còn đanh đá không ít.
- Nhưng mà... Tiểu thư, hắn ta...- Lời nói đến đầu môi, tên này lại khó mà nói tiếp thành lời. Nhìn về dáng vẻ đôi phần giận dữ ấy, ẩn trong đó là nổi buồn man mác. Khiến cho hắn ta, không sao đành lòng.
Trung là cận vệ của Diệp Ninh, lớn hơn cô ta một tuổi, thực lực là Chiến giả cấp 4 sơ cấp. Từ nhỏ đã được nhà họ Diệp nhận nuôi, là người tuyệt đối trung thành, phục tùng mệnh lệnh. Vì nàng, hắn có thể làm bất cứ chuyện gì.
- Triệu Hoài, anh ấy đâu rồi?- Diệp Ninh đưa mắt nhìn quanh một lượt, lại không lấy bóng dáng hắn ta đâu, vẻ mặt lộ ra một tia lo lắng.
- Tiểu thư, hắn ta... Bên kia!- Trung đưa tay chỉ về bức tường cao, lời nói liền trở nên lấp bấp.
- Bên kia... Hình như là Viện nghiên cứu. Triệu Hoài, anh ấy sao lại? Ngươi... Làm gì anh ấy rồi?- Diệp Ninh lúc này, đã trở nên lo lắng hơn bao giờ hết. Sự bình tĩnh cũng theo đó mà mất dần.
- Thuộc hạ... Thuộc hạ... Tiểu thư... Tiểu thư... Là lỗi của thuộc hạ, chưa có lệnh của người mà tự ý ra tay, mong người trách phạt!- Trung ngay lập tức quỳ một gối xuống, khuôn mặt thì lộ ra vẻ thành khẩn.
- Ngươi... Đúng là làm ta tức c·hết mà! Anh ấy mà có chuyện gì, ta hỏi tội ngươi!- Nói rồi, Diệp Ninh giận dữ mà rời đi.
Trung lúc này, sắc mặt đã có phần không vui. Nhưng cũng chỉ có thể, tự mình nuốt ngược vào trong. Biết là lỗi của bản thân, hắn ta đành quỳ ở đó, nào dám dám đứng lên. Nhưng khí chất toả ra, vẫn là lạnh lùng như cũ.
- Ngươi còn muốn ở đó tới bao giờ nữa? Không mau tới đây giúp ta, tìm anh ấy về!- Diệp Ninh nhìn lại, vẫn là không đành lòng khiển trách đối phương. Liền cất tiếng mà phá tan đi bầu không khí vừa rồi.
- Thuộc hạ tuân mệnh!- Lời này nói ra, sắc mặt ưu ám ban nãy của hắn ta cũng theo đó mà biến mất.
Triệu Hoài bên này, thảm thì thôi rồi. Từ độ cao 3m đáp đất, lại không có vật gì đỡ lấy, đau đớn mà quằn quại mà nằm trên mặt đất. Chuyện này nếu như là bình thường, đối với hắn ta mà nói cũng chỉ là chuyện nhỏ. Chỉ là hiện tại, thương tích trên người nhiều không kể siết. Khiến cho việc tiếp đất, trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.
- C·hết tiệt! Cột sống của ta, ôi cái cột sống của ta!- Triệu Hoài ôm lưng lom khom mà đứng dậy, khuôn mặt thì nhăn nhó, dáng vẻ không khỏi thảm bại.
- Bộ dáng hiện tại của ngươi, thật sự là thê lương hết phần thiên hạ mà! Ha ha!- DG lúc này mới xuất đầu lộ diện, còn tiện thể mà buông lời chế giễu.
- Con chó này, giờ mới chịu xuất hiện! Cút mẹ ngươi đi!- Triệu Hoài giận dữ mà thét lớn, bực dọc cũng tính là không ít.
- Xì, vậy thì ta mặc kệ ngươi tiếp, tự lo lấy đi!- DG mạnh mẽ mà đáp, khí thế cũng không chịu thua kém.
Đang lúc Triệu Hoài cùng với DG miệt thị lẫn nhau. Bỗng nhiên có thanh âm khác lạ vang lên: 'Ngươi là ai vậy? Nửa đêm nửa hôm sao lại trèo tường thế này? Trộm à?'
Triệu Hoài ngước mặt nhìn lên, hai người bốn mắt nhìn nhau. Không ngờ tới, đối phương vậy mà lại là Cảnh Hoà. Bầu không khí lúc này, liền trở nên khác lạ. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, khiến cho con người ta bất giác mà run lên.
- Ma! Có ma!- Cảnh Hoà hét toáng lên, vẻ mặt sợ hãi không thôi. Hai chân thì run rẩy, muốn chạy nhưng chạy không nổi. Hắn bất giác mà ngã ra đất, bò lăn bò lếch.
- Ma? Ma đâu?- Triệu Hoài vẻ mặt hoảng hốt mà nhìn về xung quanh, lại không thấy bóng dáng một ai. Hắn ta đôi phần bất ngờ nhưng ngay lập tức hiểu ra tình hình. Liền thuận thế mà cùng với đối phương chơi đùa một chút.