Chương 231: Khởi đầu cho hành trình tán gái đầy gian nan
Triệu Hoài sau khi thám thính Viện nghiên cứu qua một lượt. Mới biết rằng, nhiệm vụ được giao nó khó đến cỡ nào. Chỉ có một chút thông tin, mà lại bắt hắn ta tìm kiếm thứ đồ không rõ hình dáng cũng như kích thước đó. Đúng thật là vô vọng mà.
Nhưng như thế, cũng không làm khó được Triệu Hoài, người đầy mưu hèn kế bẩn trong đầu. Chuyện này muốn thành, thì phải bắt đầu ra tay từ Cảnh Hoà. Bởi vì địa vị hay là thân phận của hắn ta, rất là thích hợp để điều tra sự tình.
Nhưng chuyện khó trước mắt, chính là làm sao để Cảnh Hoà ngoan ngoãn mà giao nộp thông tin hữu ích? Sau khi suy tính kĩ lưỡng, Triệu Hoài cuối cùng cũng đã tìm ra cách. Hiện tại, thời gian gấp rút chỉ đành thử nghiệm một phen, tới đâu thì hay tới đó.
Không có sự trợ giúp của DG, Triệu Hoài cũng chỉ có thể tự thân vận động. Sau khi chuẩn bị đầy đủ tất cả, tiếp theo đó là bắt đầu kế hoạch của bản thân. Thành hay bại, Cảnh Hoà chính là mấu chốt duy nhất.
Lại nói đến Cảnh Hoà bên này, vẫn là không hay không biết việc gì. Đêm hôm qua gặp ma, cảm giác đó vẫn còn lưu luyến trong lòng. Nhưng như thế, cũng không thể ngăn cản hắn ta tiếp tục công việc tán gái của mình.
Chỉ thấy, Cảnh Hoà quần áo tươm tất, tay cầm bó hoa hồng, tượng chưng cho tình cảm của bản thân. Hắn ta lảng vảng trước kí túc xá nữ, không ngừng bước tới bước lui như thể, là đang chờ đợi người nào đó.
- Bích Hạ, tên đó lại đến tìm cậu nữa kìa!- Nhược Tuyết từ trong phòng nhìn xuống, liền nói lời nhắc nhở.
- Cái tên phiền phức đó lại đến nữa à? Sao nói hoài mà hắn ta không chịu hiểu thế? Kiểu người như hắn, hoàn toàn không hợp với sở thích của mình!- Bích Hạ phàn nàn mà đáp, vẻ mặt còn lộ ra một tia ghét bỏ.
- Xuống dưới đi, người ta đợi lâu lắm rồi đấy!- Nhược Tuyết lãnh đạm mà nói, tâm tình vẫn là chút mong chờ.
- Biết rồi, biết rồi! Đuổi hắn ta đi ngay đây!- Bích Hạ lời này nói ra, không khỏi thờ ơ thiếu kiên nhẫn.
Mắt thấy, Bích Hạ xuất hiện, Cảnh Hoà không khỏi mừng rỡ trong lòng, như là đứa trẻ được người lớn phát quà. Chưa để đối phương mở lời, đã vội đưa hoa tới. Hắn của hiện tại, đã không sao dấu diếm được tấm chân tình của bản thân.
- Bích Hạ, cuối cùng em cũng xuống gặp mặt anh!- Cảnh Hoà vui vẻ mà nói, nhưng trái ngược hoàn toàn với hắn, là vẻ mặt đăm đăm khó chịu của đối phương.
- Ai là anh em với ngươi? Xưng hô cho cẩn thận, có tin là ta đánh gãy răng ngươi hay không hả?- Bích Hạ giơ nắm đấm nhỏ của mình lên, dáng vẻ còn là có chút dữ tợn.
- Bích Hạ, em... Cô nghe ta nói, là anh... Là ta ăn nói không cẩn thận, cô đừng có để trong lòng. Hoa này thơm lắm, ta thấy vậy liền mua về tặng cô. Thấy sao... Hả?- Cảnh Hoà cười cười mà nói, nét mặt thì không khỏi ngại ngùng.
- Sao trăng gì giờ này? Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi. Ta không thích ngươi, ngươi đừng có như vậy nữa. Ngươi đem hoa này về đi!- Nói rồi, Bích Hạ đem bó hoa mạnh tay trả lại cho đối phương, thái độ thì vô cùng ghét bỏ. Nói xong lời đó, cô ta liền xoay người rời đi, không một chút bận tâm về hắn ta.
- Bích Hạ, cô nghe ta nói đi mà, đừng đi!- Cảnh Hoà kêu lên trong vô vọng, mắt thấy chính là bóng lưng cô ta dần xa.
Cảnh Hoà lúc này, trong lòng có chút buồn tủi, khó mà diễn tả thành lời. Chuyện này cũng không phải là lần đầu, nhưng cái cảm giác ấy thì vô cùng khó chịu. Không phải ai, cũng có can đảm như hắn ta, mà cụ thể là mặt dày chai mặt.
Một cơn gió thổi nhẹ qua, Triệu Hoài như âm hồn bất tán xuất hiện ngay sau lưng Cảnh Hoà. Khuôn mặt còn là âm ưu không thấy đường về, dọa cho đối phương được phen sợ hãi. Làm như vậy vài lần nữa, đau tim mà c·hết cũng không phải là không thể.
- Aaaa, ma... Có ma!- Cảnh Hoà ngồi bệch xuống đất, hoảng hốt đến cùng cực. Giọng điệu run rẩy, khó mà nói rõ thành lời.
- Ngươi thấy con ma nào mà xuất hiện ban ngày ban mặt hay không? Đã vậy, ta còn đẹp trai ngời ngời như thế này, ngươi lại nói là ma. Mắt có vấn đề à?- Triệu Hoài buông lời trêu đùa, tâm tình thì có chút niềm nở.
Nghe được tới đây, Cảnh Hoà mới dần lấy bình tĩnh lại. Sợ hãi mà hé một mắt ra, cẩn thận mà quan sát. Mắt thấy, đối phương thậm chí còn đứng ngoài nắng. Ngoài việc có chút đê hèn ra thì mọi việc đều rất bình thường. Đây còn là giữa trưa, sự hoảng loạn trong lòng cũng theo đó mà vơi đi phần nào.
- Ngươi... Ngươi không phải đ·ã c·hết rồi sao?- Mặc dù như thế, Cảnh Hoà vẫn là một mặt hoài nghi.
- Đúng vậy! Ta đ·ã c·hết rồi, hôm nay đến đây chính là để đòi mạng nhà ngươi đấy!- Thấy cái dáng vẻ sợ sệt của đối phương, Triệu Hoài nhịn không được liền buông lời trêu chọc. Còn làm ra vẻ mặt vô cùng đáng sợ, giọng điệu thì âm trầm.
- Ngươi... Ngươi đừng qua đây!- Chỉ mới như vậy, Cảnh Hoà đã chịu không nổi, liên tục lùi về sau mấy bước.
- Đùa với ngươi thôi, ta thực ra chính là ông Bụt. Thấy ngươi khổ sở như thế, liền hiện thân mà giúp ngươi cua gái. Thế nào, có muốn hay không?- Triệu Hoài làm ra vẻ thần bí, cười đùa mà nói với đối phương.
- Ngươi là ông... Bụt? Sao không giống chút nào thế? Người ta ông Bụt thì râu trắng tóc dài, khuôn mặt phúc hậu, người thì hào quang toả sáng. Còn ngươi... Một mặt đê hèn, khí chất thì cứ sao sao ấy? Như là mấy tên l·ừa đ·ảo vậy!- Nhìn về một màn trước mặt, Cảnh Hoà không khỏi nghi ngờ, liền buông lời chất vấn.
- E hèm, ngươi có tin là ngươi nói một tiếng nữa, là ta bẻ cổ ngươi c·hết tại đây hay không? Nói gì mà báng bổ thần thánh quá con!- Triệu Hoài bày ra tư thế một thân đạo mạo nhằm cứu vớt hình tượng của bản thân. Hào quang từ chiếc đèn pin, không ngừng toả sáng từ phía sau.
- Ngươi mà thần thánh cái gì, thần kinh thì có! Ta mặc dù không thông minh nhưng cũng không đến mức ngu ngốc mà tin lời lừa gạt của ngươi!- Cảnh Hoà xua tay mà nói, thái độ còn là có chút bất cần.
- Thế à? Bởi vậy ngươi tán gái mới không thành. Trình độ thì không có, kĩ năng thì yếu kém. Cứ tiếp tục kéo dài thế này, e là đến mùa quýt năm sau cũng chẳng đi đến được đâu!- Triệu Hoài buông lời mỉa mai, miệng thì mỉm cười khinh bỉ.
Triệu Hoài chọc thẳng vào chỗ đau của đối phương, đã vậy còn không ngừng ngoáy sâu vào nó, như là một lời khiêu khích vậy. Cảnh Hoà nghe được lời này, nộ khí xung thiên. Không sao giữ được bình tĩnh của bản thân.
- Ngươi nói cái gì? Nói lại một lần nữa ta nghe!- Cảnh Hoà túm lấy cổ áo của đối phương, nói lời dọa nạt, nét mặt thì lộ rõ sự dữ tợn. Hắn ta của bây giờ, sự tức giận đã hoàn toàn chiếm giữ lí trí.
- Ta nói ngươi đấy thì sao nào? Trình độ không có, kĩ năng yếu kém!- Lời nói vừa dứt, không để đối phương kịp thời phản ứng. Triệu Hoài đã chủ động ra tay trước, nắm chặt lấy bàn tay Cảnh Hoà. Thực hiện một màn nước chảy mây trôi, thành công trong việc bẻ cánh tay đó về sau. Hoàn toàn khống chế lấy hắn, không sao nhúc nhích cho được.
- Đau... Đau... Đau!- Cảnh Hoà kêu lên từng tiếng, khuôn mặt thì nhăn nhó không thôi. Tình hình của hắn hiện tại, đúng là không được khả quan cho mấy. Chỉ cần Triệu Hoài dùng một phần sức, cơn đau kéo đến khó mà chịu nổi.