Long Cơ Chiến Hồn

Chương 236: Lại là thất bại



Chương 236: Lại là thất bại

Triệu Hoài vì muốn rèn luyện nâng cao cho Cảnh Hoà, liền lựa chọn cách thức trực tiếp nhất, đó là thách đấu với người khác. Thời gian có chút gấp rút, liền dùng đến cách này. Dù sao người bị chơi c·hết, cũng không phải là hắn ta.

Chỉ thấy Triệu Hoài đưa mắt quan sát lấy xung quanh, miệng thầm cười gian ác. Sau đó thì sải bước đi đến tên to con nhất. Không biết hắn ta nói gì với đối phương nhưng cười nói rất vui vẻ. Đưa tay chỉ về Cảnh Hoà, cảm giác ớn lạnh liền truyền đến sau lưng.

Sau khi bàn xong mọi việc, Triệu Hoài thản nhiên đi đến bên cạnh Cảnh Hoà. Hắn ta lúc này, trên môi sớm đã nở ra nụ cười nham hiểm. Báo hiệu cho chuyện chẳng lành sắp sửa xảy ra.

- Ngươi thấy thằng mập đó không? Qua bên đó đánh với nó, ta cược ngươi thắng. Ngươi mà thua, không những bị hắn cho ăn đập mà ta còn đập ác hơn. Cố gắng mà biểu hiện cho tốt!- Triệu Hoài nhẹ giọng mà nói nhưng áp lực mang tới là không hề nhỏ.

Đưa mắt nhìn đến, chính là một tên to cao hơn hai mét, khuôn mặt cực kì bặm trợn. Hai mắt thì đằng đằng nộ khí, cơ thể còn là cường tráng hơn người. Phen này mà không khéo, lại là có đi không về.

- Điên à? Bảo ta đánh với hắn, c·hết người như chơi?- Cảnh Hoà vội lùi về sau mấy bước, khuôn mặt hoảng loạn thấy rõ.

- Ngươi phải tự tin lên chứ, chắc gì đã thua người ta mà chắc gì đ·ã c·hết? Không đánh thì làm sao mà biết được, cố lên! Ta tin ở ngươi!- Triệu Hoài bình thản mà đáp, sắc mặt lại lộ ra một tia vui vẻ.

- Wa, chơi như vậy, quả thật là có chút lớn rồi đấy!- Cảnh Hoà muốn xoay người về sau bỏ chạy nhưng nào đâu có dễ như thế.



- Ngươi mà bước ra khỏi cánh cửa này thì cả đời đều sống trong lầm lũi, hèn nhát sợ sệt. Chỉ là một chút thử thách nhỏ mà không dám vượt qua, cũng đáng bị như vậy lắm!- Triệu Hoài nói lời châm biếm, nhưng không kém phần sắc sảo.

Bước chân của Cảnh Hoà bỗng nhiên khựng lại, khí tức trên người thay đổi đến lạ thường. Xoay người về sau, ánh mắt liền trở quyết tâm thấy rõ. Khí thế phải nói là dâng tràn như n·úi l·ửa p·hun t·rào, khó mà dập tắt.

- Kệ vậy, ta liều luôn!- Mặc dù có chút sợ hãi nhưng Cảnh Hoà vẫn kia định mà nói.

Sau khi buông ra những lời khích tướng đó, đây cũng chính là thứ mà Triệu Hoài hướng đến. Khơi dậy hùng tâm tráng chí của đối phương. Chỉ có như vậy, mới có thể rút ngắn quá trình. Bỏ qua những bước cơ bản, trực tiếp nâng cao. Nhưng như thế, tồn tại rủi ro là rất lớn.

Thế là, Cảnh Hoà mặt đối mặt với kẻ địch của mình. Ban nãy từ xa nhìn lại, đã thấy uy nghiêm của đối phương không kém. Lúc này nhìn gần, mới thấy nó khủng bố đến nhường nào. Trong lòng, không khỏi sinh ra cảm giác lo sợ.

Chỉ cánh tay của đối thủ thôi, đã to gần bằng cái bắp đùi của mình. Nhìn về cảnh này, trên trán Cảnh Hoà đã lấm tấm mồ hôi. Đừng nói thân thể khổng lồ đó, không biết phải làm sao đối phó đây.

- Hiện tại ta hối hận rồi, liệu có còn kịp không?- Cảnh Hoà đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về Triệu Hoài, đôi môi của hắn không ngừng run rẩy.



- Sợ đếch gì, đánh đi! Cho nó biết, ai mới là trùm khu này!- Triệu Hoài phía xa, cực lực mà hô hào cổ vũ. Lời này nói ra, chính là cố tình khiến cho kẻ địch thêm phần tức giận.

Lời nói vừa dứt, đối phương đã xông đến t·ấn c·ông lấy Cảnh Hoà. Mặc dù có chút bất ngờ nhưng vẫn kịp thời phản ứng, tránh sang một bên. Xoay người phản công, đổi lại là đối thủ hung hãn ra đòn.

- Cái gì, cấp 3 cao cấp!- Khi mà khí hai bên giao nhau, Cảnh Hoà lúc này mới nhận ra điều bất thường. Thực lực của hắn ta hiện tại, chỉ mới vừa tấn thăng cấp 3 trung cấp. Đã vậy, bản thân còn là học viên của Viện nghiên cứu. Tất nhiên so với người của Viện chiến đấu, kinh nghiệm thực chiến vẫn là có chút kém xa.

Chỉ với một chiêu, đối thủ đã đem Cảnh Hoà đánh lùi về sau mấy bước. Chưa kịp để hắn ta định thần, đã hùng hổ xông đến, liên tục ra đòn như vũ bão mưa tên. Đây là muốn dùng lối đánh nghiền ép, trực tiếp đả bại.

- Đánh đi, sợ cái chó gì! Ta nói cho ngươi biết, ở trên đời này, một là ngươi đánh người ta, hai là người ta đánh ngươi. Sống như thế đủ rồi, phản kháng đi!- Triệu Hoài không ngừng hét lớn, ra sức mà trợ lực tinh thần cho đồng đội. Không phải là vì Cảnh Hoà, mà là vì tiền cược mà hắn bỏ ra.

Sau khi nghe được lời ấy, Cảnh Hoà liền trở nên khác lạ. Vốn dĩ là đang bị áp đảo, không ngờ tới hắn ta lại dựa vào một phút sơ hở đối phương thoáng qua. Nhân cơ hội đó mà phản công, ra đòn đánh trả.

Nào ngờ chưa kịp đánh trúng, đã bị đối phương một cước đá bay. Thương tích trên người, theo mà xuất hiện thêm một vết ở ngay ngực. Miệng còn nôn ra không ít là máu, bước chân liền trở nên có phần loạng choạng.

- Này thì sức mạnh tình bạn!- Lời nói vừa dứt, kẻ địch liền đấm mạnh một đấm. Đem Cảnh Hoà đánh văng đến chỗ Triệu Hoài.

Cảnh Hoà lúc này, toàn thân đau đớn, sức lực gần như là bằng không. Bản thân đã không còn khả năng chiến đấu được nữa, chỉ có thể nằm trên mặt đất. Trơ mắt mà nhìn, đối thủ hiên ngang đi tới.



- Tên đó thua rồi, bây giờ thì tới lượt ngươi, cái tên gáy bẩn chó c·hết này!- Tên đó hùng hồn mà xông tới, chưa gì hết đã tung ra một đấm.

Triệu Hoài không hề tránh né, bình thản mà đối mặt. Một tay đỡ lấy nắm đấm to lớn của đối phương. Ánh mắt liền trở nên đáng sợ không thôi. Thái độ còn là có chút khinh thường trong đó.

- Thấy gì không? Chỉ là một tên cấp 3 cao cấp phế thải, ngươi còn không đánh bại được. Thực sự là mất mặt quá đi mất!- Triệu Hoài đưa mắt nhìn về Cảnh Hoà, dáng vẻ liền trở nên nghiêm túc lạ thường.

Chỉ thấy Triệu Hoài nhẹ nhàng tiếp cận, tung ra một đấm đáp trả. Đã đem kẻ địch, trực tiếp đánh lùi về sau trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người ở đó. Phải biết, hắn ta chỉ mới là cấp 3 sơ cấp.

- Cảnh Hoà ơi là Cảnh Hoà, dựa vào thực lực của ngươi vốn dĩ có thể dễ dàng đánh bại hắn ta. Chỉ là ngươi thiếu đi sự tự tin, nên mới thành cái bộ dạng thê thảm thế này. Có đáng tiếc không chứ? Cũng mai đây chỉ là luyện tập thông thường không phải thực chiến với yêu ma, không thì mạng ngươi sớm đã mất từ lâu!- Triệu Hoài buông lời mỉa mai, nét mặt thì không khỏi thờ ơ.

Hắn ta làm như vậy, chính là muốn khắc sâu sự kiện lần này vào trong tâm trí của Cảnh Hoà. Muốn thay đổi cả con người, điều đầu tiên phải làm. Đó là thay đổi đi tư duy cũng như ý chí của đối phương. Không quyết tâm vươn lên, khó mà thành công cho được.

- Tên khốn kiếp nhà ngươi!- Nhưng kẻ địch thì không dễ để Triệu Hoài làm màu, một lần nữa hùng hổ mà xông tới. Không chỉ sức mạnh kinh người mà còn kết hợp với đó là tốc độ cực kì nhanh.

Triệu Hoài ngay tức thì xuất hiện trước mặt đối thủ của mình, xoay người quét chân. Chưa kịp hiểu chuyện gì, đã khiến kẻ địch té ngã trên nền đất. Mọi người ở đó, đều được phen hoang mang thấy rõ. Khó ai biết được, rốt cuộc là vừa rồi có chuyện gì xảy ra.

- Ta thua rồi, như giao kèo tiền này là của các ngươi. Ngày sau chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại!- Nói rồi, Triệu Hoài ném cọc tiền lên trở cao. Tay mang Cảnh Hoà, tiêu sái mà rời đi.