Tại phòng của Triệu Hoài, Cảnh Hoà giờ đây thương tích đầy mình mà nằm trên giường. Dáng vẻ thều thào như là sắp c·hết tới vậy. Ý chí ban đầu, theo đó mà dập tắt đi phần nào. Thử thách cực hạn bản thân, không biết là có còn tiếp tục hay không nữa đây?
- Làm gì mà bơ phờ thấy ghê thế? Không phải chỉ là thua một trận thôi sao? Đời người có thắng có thua, mới thua một trận, ngươi cùng lắm là thua thêm vài lần nữa. Thì mai ra có một lần thắng, cần gì phải ưu phiền sầu não!- Triệu Hoài nói lời khuyên nhủ nhằm xoa dịu niềm đau của đối phương nhưng sát muối cũng không ít.
- Ưuuuuu ui ui...
- Rên cái quái gì không biết nữa, đó chỉ là trọng thương thôi mà. Nói cho ngươi biết, ta còn từng trải qua sống dỡ c·hết dỡ nữa kìa. Bao nhiêu đó, thì ăn thua quái gì? Kẻ mạnh nào mà không có vài ba v·ết t·hương trên người. Tập làm quen đi, sau này còn có dài dài!- Triệu Hoài tiếp lời, vẻ mặt bình thản không thôi. Xem việc này như chuyện thường ngày.
- Không ấy, cho ta rút lui có được không? Chứ vậy hoài, sống sao nổi?- Cảnh Hoà giọng điệu chán nản, bộ dạng tựa hồ như là người sắp c·hết tới nơi vậy.
- Lại là muốn rút lui! Sao nói hoài nói mãi mà không thủng cái lỗ tai ngươi vậy? Ta là ta chán cái cảnh này lắm rồi đấy! Ngươi cứ như thế, làm sao mà tán đổ Bích Hạ, làm sao mà chứng minh bản thân với bàn dân thiên hạ?- Mắt thấy đối phương muốn thoái lui, Triệu Hoài ngay lập tức nói lời khích tướng.
- Rõ khổ! Hôm nay đến đây thôi, cẩn thận mà suy nghĩ. Ngày mai nếu mà còn muốn tiếp tục thì đến gặp ta. Không thì, cứ chấp nhận cuộc đời thất bại này đi!- Nói rồi Triệu Hoài dứt khoát xoay người rời đi, không chút bận tâm.
Để lại nơi đây, một mình Cảnh Hoà đưa mắt nhìn lên trần nhà. Tâm tư của hắn ta hiện giờ rối bời, khó mà diễn tả thành lời. Từng cơn gió nhẹ thổi ngoài cửa sổ, lá cây cứ thế mà phiêu bồng giữa không trung.
Còn về Triệu Hoài lúc này, tất nhiên là phải gỡ gạt lại. Thua hết 5000, dẫu biết trước kết quả là như vậy nhưng hắn ta không sao cam tâm cho đặng. Rất nhanh, đã tìm đến nhóm người ban nãy. Ánh mắt nhìn về bọn họ, lộ rõ sự thèm khát.
- Tên khốn kiếp nhà ngươi, còn dám quay lại đây!- Đối phương hét lớn, thái độ còn là phẫn nộ không thôi.
- Ta tại sao lại không dám đến? Nhìn ngươi kìa, thảm quá đi. Đừng nói ta không cho ngươi cơ hội trả đũa. Đánh không?- Triệu Hoài nhẹ giọng mà nói nhưng khí chất toả ra lại là mười phần áp bức.
- Đánh! Tất nhiên là phải đánh, đánh đến khi ngươi no đòn mới thôi!- Đối phương hùng hổ mà nói, hai mắt tràn đầy thù hận.
- Đánh thì đặt cược đi, 10000. Sao, dám chơi hay không?- Triệu Hoài dùng giọng điệu đôi phần thách thức mà nói với kẻ địch. Đối với hắn ta mà nói, ngã ở đâu thì gấp đôi ở đó, còn thở là còn gỡ.
Nghe được lời này, đối phương thoạt nhiên có chút do dự. Số tiền ấy đối với hắn ta cũng không phải là ít. Mà nhìn tư thế của Triệu Hoài cũng không phải là hạng dễ xơi. Lỡ như mà thua, tài nguyên tu luyện liền ít đi một chút.
- Sao, sợ à? Voi mà sợ chuột, kì thế? Vậy thì thôi đi, mắc công người khác lại nói ta ăn h·iếp nhà ngươi!- Nói rồi, Triệu Hoài xoay người rời đi. Hắn ta đây là đang dùng kế khích tướng.
- Khoan đã, đánh thì đánh! Ta sợ ngươi chắc!- Triệu Hoài đi chưa được ba bước thì đối phương đã hét lớn. Khuôn mặt, không khỏi bặm trợn. Nhìn về dáng vẻ này, xem ra là tức giận không ít.
- Vậy thì nhào vô đây, bệnh gì mà cử!- Triệu Hoài nở ra nụ cười nham hiểm, giơ ngón tay giữa mà chọc tức kẻ địch.
Thế là hai người bọn họ, không nhiều lời với nhau nữa. Đối phương trực tiếp xông đến, dáng vẻ hùng hùng hổ hổ không thôi. Một quyền đánh tới, uy lực trong đó mười phần chấn kinh. So với lần trước, phải nói là mạnh hơn bội phần.
Triệu Hoài ánh mắt liền trở nên sắc bén, nhịp bước chân, ngay tức thì xoay người tránh né. Thuận thế mà phản công, một chân đá tới, đem kẻ địch đánh lùi về sau. Vẻ mặt hắn ta lúc này, liền lộ ra một tia đắc ý.
- Tưởng thế nào, hóa ra cũng chỉ có vậy! Gà!- Triệu Hoài cử chỉ hay là lời nói, đều là mười phần khiêu khích.
Đối phương hiện tại nộ khí đã xung thiên, ánh mắt nhìn về Triệu Hoài thì tràn đầy tức giận. Không đánh cho hắn ta ra bã là không được mà. Lại một lần nữa, cường công mà xông đến.
Triệu Hoài cũng không chịu yếu thế, thấy vậy liền trực tiếp cận thân đối chiến. Giữa lúc sắp v·a c·hạm, liền khom người tránh đi một đòn. Từ dưới đánh lên, liền tặng cho đối thủ một đấm thẳng ngực.
Khuôn mặt đối phương không khỏi nhăn nhó lên vì đau. Nhưng như vậy là vẫn chưa kết thúc, tiếp theo đây mới là đòn hạ gục. Không kịp định thần, Triệu Hoài đã liên tục xuất ra hơn mười quyền, đều là nhắm vào phần ngực của kẻ địch mà đánh tới.
Dứt đòn, đối phương liền ngã ra đất. Cả người chính là bộ dáng thê thảm, khó mà đứng dậy cho được. Hai mắt lờ đờ, không còn nhìn rõ được gì. So với tình trạng của Cảnh Hoà mà nói, còn nặng hơn bội phần.
- Thua thì chung đi, còn muốn giả ngất nữa à?- Triệu Hoài dùng chân khiều lấy kẻ địch, vẻ mặt vẫn là có chút tự tin. Nhưng đổi lại, là không một lời hồi âm.
- Mẹ kiếp, còn muốn giả ngất. Ngươi chán sống rồi nên mới chơi cái trò này với ta!- Triệu Hoài có chút nóng giận, liền dùng chân đá mạnh vào người đối phương.
- Aaaa, đau! Đau! Ngươi có ác đi chăng nữa thì cũng vừa vừa phải phải thôi chứ, có cần ra tay nặng như vậy không? Muốn g·iết người à?- Tên to con vẻ mặt đau đớn, lom khom mà đứng dậy.
- Ngươi thua mà không chung lại chơi trò giả ngất. Có biết người trước đây làm như vậy với ta, giờ đã mồ yên mả đẹp rồi hay không hả? Ngươi liệu hồn với ta đấy, còn không mau chung đi!- Triệu Hoài nhướng mày, bộ dạng doạ người không thôi.
- Anh trai, làm gì nóng thế? Anh em chúng ta không hà, nói chuyện tiền bạc thì mất tình cảm lắm. Nhà thằng em có việc bận nên đi trước đây!- Đối phương muốn rời đi, nhưng bị Triệu Hoài chặn lại một bước.
- Wa, trở mặt còn nhanh hơn cả ta! Ngươi nói như thế, là không muốn đưa tiền cho ta à? Vậy thì xem ra, tiền đó ngươi để dành mua thuốc men cũng được!- Nói rồi, Triệu Hoài giơ nắm đấm của mình lên, nét mặt liền trở nên bặm trợn.
- Anh trai à, nhà em có mẹ già có đàn em thơ. Cơm ăn áo mặc đều là vấn đề cần phải lo toang. Vốn dĩ chỉ là muốn kiếm một chút ít lo cho gia đình. Nào ngờ gặp phải cái phường khó nhai như anh. Lần đầu lỡ dại, anh tha cho em đi mà!- Đối phương vừa nói vừa ôm chân Triệu Hoài, hai bên cứ thế mà dùng dằng với nhau.
- Wa, ngươi làm gì thế? Mau buông ra cho ta, người ta dị nghị bây giờ. Cuộc sống đúng là không dễ dàng gì, ta cũng không muốn làm khó ngươi. Như vậy đi, ngươi chỉ cần hoàn thành giúp ta chuyện này. Không những không cần chung cược, mà khi hoàn thành xong, ta còn cho ngươi một ít. Thế nào?- Vất vả hồi lâu, cuối cùng cũng gài bẫy được đối phương. Trên khóe môi Triệu Hoài liền lộ ra nụ cười nham hiểm. Hắn ta vốn dĩ còn định dùng vũ lực khuất phục, không ngờ lại đơn giản đến thế.
- Chuyện gì? Chuyện phạm pháp hay là trái với quy tắc học viện, ta không làm đâu!- Đối phương khuôn mặt đôi phần ngơ ngác, b·iểu t·ình thì ngờ vực không thôi.