Sau khi Triệu Hoài dứt lời, Cảnh Hoà liền bị đối phương đánh thẳng một đòn vào lưng. Cả người theo đó mà văng ra xa, miệng còn nôn ra không ít là máu. Toàn thân đều tê dại đi vì đau, khuôn mặt nhăn nhó không thôi.
Chưa kịp đứng thẳng người, một đấm đã xuất hiện ngay trước mặt. Cảnh Hoà trong giây cuối lệch mình sang một bên, mới có thể tránh đi một đòn. Không thì, khó mà tiếp tục trận chiến cho được.
Cảnh Hoà xoay người đáp trả một cước nhưng không đáng là bao. Đối phương đánh tới hắn ta cũng chỉ có thể lựa chọn tránh né. Giờ mà lãnh tiếp một đòn, thì trận đấu này đến đây là kết thúc.
Trận chiến trong giây lát, tình hình đã trở nên thay đổi. Cảnh Hoà dần dần rơi vào thế yếu, cực lực mà chống trả. Trạng thái bây giờ, chỉ có thể miễn cưỡng mà chiến. Khó khăn, giờ mới thực sự bắt đầu.
- Tên khốn kiếp nhà ngươi, chịu c·hết đi!- Đối phương hét lớn, ra tay càng thêm phần hung bạo.
Một đòn đánh tới, uy lực vô song như xé gió mà đi. Cảnh Hoà biết rằng bản thân không thể trực tiếp đỡ đòn, đành liên tục lùi người về sau. Chớp mắt đã kề cận, càng là cảm nhận rõ sức mạnh của đòn đánh.
Vào giây cuối trước khi chạm người, Cảnh Hoà vẫn kịp né sang một bên. Mặc dù đã tránh được chỗ chí mạng nhưng thương thế gánh lấy cũng không phải là nhẹ. Nét mặt hắn ta không khỏi nhăn nhó vì đau.
- Không lẽ cả đời ta, phải trở thành kẻ thất bại hay sao?- Nhìn về tình cảnh trước mặt, Cảnh Hoà bất giác mà buông lời cảm thán.
- Ngươi cứ như vậy, thật sự sẽ trở thành kẻ thất bại đấy. Đừng bỏ cuộc khi chưa có kết quả, cố lên, Bích Hạ tin ở ngươi!- Triệu Hoài ở phía ngoài, không quên nói lời cổ vũ. Chủ yếu, vẫn là khơi dậy niềm tin của đối phương.
Chưa kịp để cho Cảnh Hoà định thần, tên to con đó đã xông tới. Càng đánh thì càng hăng, mỗi đòn đánh ra đều mạnh mẽ đến kinh người. Hắn cũng chỉ có thể trầy trật mà chống trả, miễn cưỡng mà ứng phó.
- Ngươi đừng quên những ngày gian khổ đã qua. Chúng ta luyện tập bán sống bán c·hết là vì cái gì? Nhớ lấy, chính là chứng minh bản thân với thiên hạ. Cho bọn họ biết rằng, ai mới thật sự là thiên tài chân chính!- Triệu Hoài dùng hết tất cả sức lực của bản thân mà hét lớn, càng là củng cố tinh thần của Cảnh Hoà.
Nghe được những lời này, Cảnh Hoà mơ hồ nhớ lại những phần kí ức đau thương của bản thân. Sức mạnh trong giây lát liền bùng phát đến mức cực điểm. Bàn tay từ lúc nào đã nắm thật chặt, mỗi đòn đánh ra đều trở nên quyết liệt không thôi.
- Aaaaaaaaaaaaaa!- Cảnh Hoà ý chí bừng bừng như lửa ban trưa, dũng khí tăng lên bội phần.
Hai bên giao chiến, mỗi đòn đánh ra đều là thực lực chân chính của bản thân. Tồn tại cách biệt cũng không quá lớn nhưng Cảnh Hoà lại khó mà duy trì được lâu. Dần dần lại bị đối phương áp đảo, ép phải lui bước về sau.
- E hèm, khụ khụ!- Triệu Hoài cố ý ho lên vài tiếng như là lời cảnh cáo vậy.
Bỗng chốc tên to con đó ra đòn liền trở nên yếu hơn, dáng vẻ sợ sệt lộ rõ. Chớp lấy thời cơ, Cảnh Hoà ngay tức thì phản công. Hét lớn một hơi, dồn sức đánh trả. Không những uy lực tăng mạnh mà tốc độ còn là nhanh nhẹn bội phần.
Đối phương liên tiếp dính đòn, cả người phải lùi về sau. Cảnh Hoà tập trung tất cả sức mạnh vào một đòn cuối. Tụ lực, nắm đấm giơ cao. Ánh mắt tràn đầy chiến ý, khí thế phải nói là ngút trời.
- Nhất trụ phá kình thiên!- Cảnh Hoà hét lớn, theo đó là một quyền xuất ra.
Chỉ thấy xung quanh cánh tay hắn ta, khí tức phát ra là một cổ năng lực cực kì mạnh mẽ. Đánh thẳng vào kẻ địch, khiến cho đối phương cả người đều văng ra xa. Theo đó là lăn vài vòng trên nền đất, không còn cử động được nữa.
- Ha ha, cuối cùng cũng thành công rồi, haha!- Cảnh Hoà cả người vô lực, bước chân có phần loạng choạng nhưng miệng thì không khép nụ cười.
Mặc dù chiến thắng nhưng tình hình hiện tại của Cảnh Hoà cũng không khả quan là mấy. Toàn thân đều là v·ết t·hương, bộ dạng thảm hại cũng tính là không ít. Sức lực lúc này gần như bằng không, khó khăn lắm mới có thể đứng vững.
- Wa, đánh giao lưu với người ta mà ngươi ra tay nặng thế? Nó mà c·hết là ngươi ở tù đấy, ở đó mà cười. Nhanh xem hắn có sao không, còn đứng đây nữa!- Nhưng tất cả đổi lại là một tràng chất vấn của Triệu Hoài, thậm chí còn có phần thờ ơ.
Nghe được lời này, nụ cười trên môi của Cảnh Hoà cũng theo đó mà dập tắt không phanh. Khuôn mặt lộ rõ sự hoang mang, lật đật mà chạy tới đối phương. Xem xem, tình hình rốt cuộc là như thế nào. Cũng mai là hắn ta không sao, không thì lại mệt.
Trên đường trở về, toàn thân đều là những cơn đau nhức nhưng tâm trạng của Cảnh Hoà phải nói là cực kì vui vẻ. Miệng thì nở như hoa, hai mắt lộ rõ sự thích thú. Bước được vài bước, thoạt nhiên lại mỉm cười một lần.
- Mắc thằng bố à? Cười hoài vậy?- Nhìn về một màn này, Triệu Hoài nhịn không được mà buông lời trêu chọc.
- Ta vui lắm! Cuối cùng cũng có thể chứng minh bản thân, không còn là kẻ vô dụng của ngày xưa nữa. Thanh Đạt, thật lòng ta rất cảm kích ngươi!- Cảnh Hoà giờ đây, không sao giấu nổi niềm kích động của bản thân.
- Vậy sao? Mới chỉ là một chút thành công nhỏ đó, mà ngươi đã vui như thế rồi à? Ta đã nói rồi, ta là Bụt. Đến đây là để thay đổi cuộc đời thất bại của nhà ngươi. Sau này theo ta, cuộc đời ngươi nhất định sẽ lên hương (lên đồn thì có)!- Triệu Hoài khẳng khái mà nói, miệng còn mơ hồ lộ ra nụ cười có phần gian xảo.
- Ông Bụt à? Thế thì bây giờ, chúng ta nên làm gì?- Cảnh Hoà bán tính bán nghi mà nghe theo, dù sao đối với những chuyện thần tiên đó. Hắn ta nhất thời khó mà tin được, ai đời thần tiên mà ảo ma như vậy.
- E hèm, ngươi có bước tiến nhảy vọt tất nhiên là phải ăn mừng rồi. Đi thôi, ta dẫn ngươi đến nơi đây, bán đồ ăn siêu ngon luôn!- Triệu Hoài thấy có món lợi trước mắt thì làm sao mà bỏ qua cho được. Cơ hội ăn trực đây rồi, phải tận dụng triệt để.
- Ngươi khao à?- Nghe được lời này, Cảnh Hoà liền có chút mơ hồ.
- Nói cho ngươi biết, ta sống đến từng tuổi này rồi. Đi ăn, không bao giờ là người phải trả tiền cả. Ngươi nói thử xem, ai khao ai? Tập cho ngươi muốn sống dỡ c·hết dỡ đây này, cực biết bao nhiêu mà nói. Giờ ngươi mời ta một bữa thì c·hết à?- Triệu Hoài gằn giọng mà đáp, thái độ còn là có chút tự tin. Chưa gì hết đã không ngừng than khổ, đây là kinh nghiệm hắn ta có được sau chuỗi ngày ăn ké, ăn bám.
- Mời thì mời, nhưng mà... Ông Bụt cũng cần phải ăn cơm nữa à?- Cảnh Hoà buông lời nói đùa, cố tình làm khó đối phương.
- E hèm, Bụt thì Bụt mà ăn thì ăn. Cho dù có là thần thánh đi chăng nữa, ai mà không ăn không uống. Hít khí trời mà sống, cũng được đó nhưng phải đợi đến cuối tháng ta làm cho ngươi xem!- Đối diện với tình thế khó, Triệu Hoài không hề hoảng loạn, nhẹ giọng mà lấp liếm cho qua. Ứng xử phải nói là cực kì chuẩn bài, khó mà chê được.
Cảnh Hoà nếm được chút mật ngọt sau bao cay đắng, trong lòng không khỏi vui sướng. Chỉ là không biết dưới sự dẫn dắt của Triệu Hoài, rồi cuộc đời của hắn ta sẽ đi về đâu. Là thành công vang danh thiên hạ hay là thất bại lụi tàn. Thời gian, rồi sẽ chứng minh tất cả.