Diệp Ninh ngồi kề cận Triệu Hoài, hắn ta liền thuận miệng mà kể lại những nổi niềm của bản thân. Không biết là cô ta có hiểu gì hay không, chỉ thấy gật gù nghe theo. Còn về Cảnh Hoà, chỉ biết ao ước mà nhìn.
- Nó là như thế này này... Đấy, không biết phải làm sao nữa? Dạo này mệt quá, não nó hoạt động hết công suất rồi, không nghĩ ra cách nào hay nữa!- Triệu Hoài thở dài từng hơi, vẻ mặt chán nản thấy rõ.
- Không phải ngươi hay lắm sao? Mưu hèn kế bẩn nhiều lắm mà? Giờ, nhìn rầu thế?- Thanh Đạt bất ngờ xuất hiện phía sau đối phương, sự tình hắn ta biết được không ít thì nhiều. Thế là ham vui, chen một chân vào trong này.
- Hazz, người chứ có phải là quỷ đâu mà ngươi bảo ta có kế sách liên tục. Gặp bình cảnh rồi, xem ra là cần phải nghỉ ngơi thôi. Giải tán đi, ai về nhà nấy!- Triệu Hoài bình thản mà nói, đang định rời đi thì bị Cảnh Hoà nắm chặt cánh tay, ra sức ngăn cản. Nhìn về đôi mắt đáng thương đó, hắn ta cũng khó mà kiềm lòng cho được.