Long Cơ Chiến Hồn

Chương 305: Khởi đầu của kế hoạch



Chương 305: Khởi đầu của kế hoạch

Nói hơn nửa ngày, cái thứ cần nhất là bằng chứng thì lại không thấy đâu. Thanh Đạt sau khi nghe những lời đó, tâm tình không khỏi hoang mang. Cái đám người này, đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi mà.

- Wa, các ngươi rảnh háng quá ha, không có việc gì làm à? Làm như này, không sợ người ta đánh sao?- Thanh Đạt hướng về bọn họ mà hỏi, biểu cảm là bất lực đến cùng cực.

- Nhưng mà vụ việc n·ém b·om là có thật, bọn ta xém c·hết đấy. Ngươi thử nghĩ mà xem, có đáng hận không chứ?- Đối phương đáp lời, giọng điệu bức xúc không thôi.

- Các ngươi không bằng không chứng, lại muốn buộc tội người khác. Có điên cũng điên vừa thôi, chừa cho người ta điên với. Không phải một đứa mà là cả một bầy, ta lo cho tương lai của đất nước quá. Đúng là 'nhân tài' mà, tài lanh tài lẹt thì có!- Nhìn về một màn này, Thanh Đạt nhẹ lắc đầu, một mặt ngao ngán lộ rõ.

- Không có khói thì làm sao có lửa, cái tên đó không làm gì thì sao người ta lại đồn. Vả lại danh tiếng hắn ta vốn dĩ không tốt, làm ra loại chuyện như thế cũng đâu có gì là lạ!- Đối phương vẫn tiếp tục chày cối, tự cho mình là đúng.

- Nói như thế, khác mẹ gì người xấu cả đời đều là người xấu à? Không cho người ta cơ hội hoàn lương hay gì? Đó là định kiến xã hội, ngươi đây là đang áp đặt tư tưởng của bản thân lên người khác. Người chứ phải con c*c éo đâu mà làm vậy?- Thanh Đạt ra sức mà mắng mỏ, ý định đàn áp tâm lý của bọn họ. Từ đó, khiến cho đối phương nhục chí mà lui.

- Các ngươi đây là muốn ép ta quay lại con đường cũ chứ gì? Sáng nay ta dày công bắt lấy con heo rừng này, vốn dĩ định tạ tội với các ngươi, chuộc lại lỗi lầm xưa. Không ngờ tới chào đón bản thân lại là một màn này. Nếu đã như thế, vậy thì...- Triệu Hoài tay cầm chặt kim thương, trầm giọng mà nói.

Chỉ với một đòn, hắn ta trực tiếp tiễn con vật xấu số này lên thiên đường. Đưa mắt nhìn về bọn họ, ánh mắt ấy chứa đầy sự c·hết chóc. Khiến cho ai nấy, cũng đều bất giác mà rùng mình sợ hãi, vội bước về sau mấy bước.



- Nếu như ta đã bị vu oan rồi, thì cũng không ngại biến nó trở thành sự thật. Kẻ nào nói ta làm b·ị t·hương hắn thì bước ra đây. Ta đánh cho trọng thương sắp c·hết luôn, khỏi cần phải đồn nữa chi cho mất công!- Triệu Hoài hiện giờ, một thân khí tức lạnh lẽo. Dọa cho bọn họ, không ai dám nói tiếp lời nào.

- Giờ sao?- Đối phương đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về Thanh Đạt, nhỏ giọng mà nói.

- Giải tán hết đi, ở lại một hồi nó đánh cho bỏ bu bây giờ. Hazz, các ngươi khi không lại chọc tức hắn ta làm gì không biết nữa. Không biết hắn ta bị điên sao, chuyện gì cũng làm ra cho bằng được. Không khéo nó g·iết cả lũ đấy, lúc đó tha hồ mà chửi!- Thanh Đạt một bên thờ ơ mà đáp, nhưng không quên đùa giỡn bọn họ.

- Giải tán, giải tán hết đi. Không có chuyện gì nữa rồi, ai về nhà nấy!- Đám đông tự mình nói nhau, theo đó là mạnh ai nấy chạy.

Thế là dưới một màn âm thầm phối hợp của Triệu Hoài với Thanh Đạt, đã thành công mà đuổi đám người đối phương đi. Dù gì đi chăng nữa, những học viên ngây thơ đó làm sao mà đối phó lại hai con cáo già này cho được. Chịu thiệt trong tay hai người bọn họ, cũng là điều tất nhiên.

Hai người bọn họ ngoài mặt là đối chọi lẫn nhau, nhưng bên trong thật chất là một người hát một người hò. Đem đối phương như chong chóng mà xoay, xoay đến mòng mòng không biết gì cả. Từ đó, mới thành công mà lừa gạt bọn họ cho qua chuyện. Không thì đánh nhau một trận lớn, không phải là không có.

- Wa, Ông Bụt à, người làm gì ghê thế?- Cảnh Hoà chứng kiến một màn này, ngỡ ngàng không thôi.

- Ngươi còn biết nói nữa à? Chuyện này là do ai mà ra thế. Sau này chơi cái gì thì chơi, đừng có mà lấy mạng người khác ra chơi nữa đấy!- Triệu Hoài nói lời khiển trách nhưng không kém phần giáo huấn.



- Ta biết rồi, lần sau không như vậy nữa!- Cảnh Hoà đáp lời, dáng vẻ còn là có chút ăn năn.

- Biết như vậy thì tốt! Đem con lợn rừng này ra phía sau làm thịt đi, rồi đem nướng lên. Biết chưa hả?- Triệu Hoài liếc nhìn đối phương một lượt, hài lòng mà nói.

- Wa, mới không gặp một chút ngươi lại ở bên ngoài gây họa nữa rồi, khiến cho người ta kéo đến đây đông đến thế. Không hổ danh là ngươi mà, Triệu Hoài!- Thanh Đạt bước tới gần, buông lời mỉa mai.

- Ngươi còn biết nói nữa à? Không phải tại ngươi thông đồng với thầy Mạnh hại ta, ta cần gì phải ra nông nổi này!- Triệu Hoài đáp lời, ánh mắt thù hằn là vẫn còn đó.

- Ôi bạn tôi ơi, chuyện này đâu thể trách ta được, ta là bị ép!- Thanh Đạt bày ra dáng vẻ vô tội, đáng thương mà nói.

- Thôi chú im đi, ngươi lừa người khác được chứ không lừa được ta đâu. Ngươi cũng có một chân trong đó chứ gì? Mẹ kiếp, nhớ chia đều ra đấy!- Lời này nói ra, Triệu Hoài không khỏi khinh bỉ. Nhưng hắn ta cũng chẳng phải là loại tốt lành gì.

- Thế lần này, ngươi định tính sao? Ta thấy kèo này, khó nuốt rồi đấy!- Sắc mặt Thanh Đạt trong giây lát liền thay đổi, một mặt thăng trầm hiếm thấy.

- Khó đi chăng nữa cũng phải nuốt, nào ăn được thì đừng bỏ. Uổng!- Triệu Hoài nhẹ cười, gian tà lộ rõ.



- Ngươi có kế hoạch rồi sao? Lại là mưu hèn kế bẩn gì đây, nói ta nghe coi!- Thanh Đạt nói tiếp, tâm tình hứng khởi không ít.

- Ngươi biết không, trải qua những lần vào sinh ra tử trước đây. Ta rất là tinh tưởng ngươi đấy. Nào lại đây, ta nói nhỏ cho nghệ!- Nói rồi, Triệu Hoài câu cổ đối phương.

- Chuyện là như thế này này,... Ở đời, tốt nhất là đừng nên bán đứng anh em, nếu không hậu quả nó là như vầy này!- Triệu Hoài nhân lúc Thanh Đạt không chú ý. Liền ghì đầu đối phương xuống, đánh một chân cho ra trò. Thượng cẳng tay hạ cẳng chân, trút ra bầu tâm sự của bản thân.

- Đấy, nó là như vậy đấy, phi!- Đánh đã rồi Triệu Hoài mới chịu rời đi, còn không quên nhổ một ngụm nước bọt thẳng vào mặt tên đó.

- Mẹ kiếp, có cần ra tay nặng như vậy không hả?- Thanh Đạt thều thào mà nói, mơ hồ nhìn thấy bóng người trước mặt.

Chẳng mấy chốc, dưới bàn tay điêu luyện của Triệu Hoài. Mùi hương thịt nướng, đã thoang thoảng trong bầu không khí nơi đây. Hắn ta nhìn về thành quả của mình, nhẹ gật đầu mà hài lòng không thôi.

- Ông Bụt à, ta thật sự là không hiểu vì sao, chúng ta lại phải đi nấu ăn thế này? Không phải nên cực lực tiêu diệt yêu ma, cải thiện thành tích mới đúng sao?- Cảnh Hoà cất tiếng, khó mà hiểu rõ ý đồ của đối phương.

- Gấp gì chứ, có thực mới vực được đạo, ăn no cái đã rồi làm gì thì làm. Ngươi đấy, gấp quá hoá vồ, làm gì cũng nóng nảy, bản thân nhất định sẽ thua thiệt. Bình tâm tịnh khí, từ tốn mà làm. Trò hay còn ở phía sau, đây cũng chỉ mới là mở màn mà thôi!- Triệu Hoài nhìn về đối phương, nhẹ giọng khuyên bảo.

- Vậy tiếp theo chúng ta cần phải làm gì mới có thể giành lấy hạng nhất?- Cảnh Hoà hỏi tiếp, sắc mặt đôi phần ngơ ngác.

- Chúng ta không bằng họ thì kéo họ xuống cho bằng với chúng ta là được. Cần gì phải vất vả, ăn chơi hưởng lạc đi!- Triệu Hoài mỉm cười, ẩn hiện trên vẻ mặt đó là sự gian xảo không thể thiếu.