Triệu Hoài với m·ưu đ·ồ bất chính, đã bắt đầu triển khai kế hoạch của mình. Chỉ thấy hắn ta đem lợn rừng nướng đi đến khu vực hoạt động của Học viện Ngự Quy. Người ta đã gây chuyện rồi thì bản thân cũng phải đáp lễ, đó mới là phải đạo làm người.
- Ông Bụt à, chúng ta thực sự là phải làm như vậy sao? Ổn không vậy?- Cảnh Hoà cất tiếng, vẻ mặt không khỏi hoang mang.
- Không phải đã nói rồi sao? Cứ ăn chơi hưởng lạc đi, mọi chuyện đều có ta lo cả rồi!- Triệu Hoài nhẹ cười, đôi phần đắc ý.
Cảnh tượng giờ đây, đó là Triệu Hoài đang thong thả mà nằm trên một chiếc ghế dài. Nhâm nhi rượu vang đỏ trong tay, thưởng thức từng trái nho căng mọng. Hắn ta xem đây không khác gì một chuyến nghĩ dưỡng cả, tận tình mà hưởng thụ.
Cảnh Hoà bên cạnh, cực lực mà nướng lợn rừng. Thương thơm nức mũi, từng ngụm nước bọt mà nuốt xuống. Hắn ta khó mà kiềm lòng cho được, muốn đưa tay thưởng thức một miếng, nào ngờ lại bị Triệu Hoài ra tay ngăn cản.
- Ăn gì chứ, lo mà nướng đi. Miếng ăn là miếng tồi tàn đấy, chỉ mới một chút như vậy thôi mà ngươi đã không chịu nổi rồi sao?- Triệu Hoài cất tiếng, nói lời răn đe.
- Nhưng... Không phải là nói ăn chơi hưởng lạc sao? Sao chỉ có mình ta làm, còn người lại nằm ở đó vậy?- Nhìn về một màn này, Cảnh Hoà nghi hoặc không thôi.
- Đây là sự khác biệt về lao động chân tay và lao động trí óc. Ngươi sau này ấy, động não nhiều nào. Không thì cả đời này, cứ làm một người nướng thịt quay cũng không tệ!- Triệu Hoài mỉm cười, nói lời thâm ý.
- Vậy thì bây giờ, chúng ta phải làm gì tiếp theo đây?- Nghe được lời đó, Cảnh Hoà nửa hiểu nửa không.
- Quăng dây dài câu cá lớn thôi, không cần phải gấp gáp, chờ đợi mới là hạnh phúc. Rắc thêm một ít gia vị nữa đi, cho hương thơm bay đi càng xa càng tốt!- Triệu Hoài đáp lời, cố làm vẻ thần bí cho bằng được.
Các học viên Ngự Quy đang cực lực đối chiến với yêu ma, không biết từ đâu lại thoang thoảng hương thơm ngào ngạt của mùi thịt nướng. Khiến cho bọn họ nhất thời, khó mà tập trung cho được.
- Mùi gì vậy? Thơm quá!
- Hình như là mùi thịt nướng thì phải? Quái lạ, ở đây còn có người nướng thịt nữa à? Tên nào mà rảnh thế?
Trong lúc bọn họ phân tâm, liền bị yêu ma phản công. Phải khó khăn lắm, mới tiêu diệt được hết bọn chúng. Không thì phen này, lại trở thành cựu chiến binh rồi. Thế là men theo mùi hương thịt nướng mà đến, xem xem sự tình rốt cuộc là như thế nào.
Mắt thấy, chính là hai người đang gặm hai cái đùi heo. Miệng nhai ngấu nghiến, trông ngon mắt vô cùng. Lớp da giòn sần sật, mỗi nhát cắn là tiếng 'rốp rốp' lại phát ra. Lớp mỡ béo ngậy hòa quyện với từng thớ thịt săn chắc. Thưởng thức miếng đùi heo nướng này, đúng là không gì sướng bằng.
- Thật sự là có người nướng thịt ở đây này?
- Hai tên này là ai thế? Lại có gan ở đây ăn thịt heo nướng? Chán sống rồi sao?
- Cái tên này, hình như là... Triệu Hoài thì phải? Kẻ chuyên đi rắc rối đây mà!
- Sao hắn ta lại xuất hiện tại đây, có ý gì đồ à? Nhất định đó không phải là chuyện tốt lành gì rồi?
- Có quỷ mới biết hắn ta định làm gì? Chuyện này, có nên báo cáo với các vị thiên kiêu hay không?
- Để xem trước đã, xem hắn ta định làm gì rồi báo cáo sau cũng không muộn!
Đám người của Học viện Ngự Quy, không ngừng bàn tán xôn xao. Nhìn về một màn trước mặt, bọn họ nghi ngờ không thôi. Dù sao danh tiếng của Triệu Hoài vẫn còn đó, đề phòng vẫn là hơn. Không thì bản thân, lại phải chịu thiệt trong tay hắn ta.
- Các ngươi nói xấu sau lưng người khác như thế, hình như là không được tốt cho lắm thì phải. Có chuyện gì thì ra đây, ta nói rõ cho mà nghe!- Triệu Hoài cắn một miếng thịt lớn, nhồm nhoàm mà nói.
- Ra không?- Một trong số họ, nhỏ tiếng mà hỏi.
- Ra đi, có gì đâu mà phải sợ. Không lẽ hắn ta, dám ra tay với chúng ta hay sao?- Một người khác dõng dạc mà đáp, không chút bận tâm.
Đám người của Học viện Ngự Quy bước ra, ai nấy khí thế cũng đều hùng hồn. Bị Triệu Hoài liếc lấy một cái, bất giác mà lùi về sau mấy bước. Thấy thế, hắn ta cũng chỉ nhẹ cười mà không nói lời nào.
- Ngươi đến đây rốt cuộc có mục đích là gì? Nói mau!- Bọn họ thẹn quá hóa giận, lớn tiếng mà chất vấn.
- Ăn thịt heo nướng này, các ngươi không thấy sao mà hỏi!- Triệu Hoài đáp lời, thản nhiên như thường.
- Ăn thịt nướng? Các ngươi không ở khu vực của mình ăn đi, lại tới đây làm gì?- Nghe được lời đó, đối phương càng là thêm phần nghi hoặc.
- Hình như ta nhớ không lầm, đất này cũng không có tên các ngươi thì phải. Ta đến đây ăn thì liên quan gì đến các ngươi?- Triệu Hoài cắn lấy đùi heo trong tay, thờ ơ mà trả lời bọn họ.
- Ngươi... Ngươi có phải muốn gây sự với bọn ta hay không hả?- Người của Học viện Ngự Quy giờ đây, đề phòng không thôi.
- Gây sự? Wa, ta chỉ ăn thịt nướng thôi mà, cũng đâu có đụng chạm tới ai. Các ngươi ăn không? Ta mời, cần gì phải nóng giận đến vậy?- Triệu Hoài đáp lời, nét mặt còn là có chút thâm tình. Thái độ phải nói là thay đổi 180° khác xa so với lúc ban đầu.
- Chậc chậc, thịt nướng này thơm thật đấy! Cắn một cái, phê tới nóc. Ngoài giòn trong mềm, đúng là mỹ vị nhân gian mà!- Cảnh Hoà bên cạnh, vội nói lời phụ họa.
- Ngươi...- Bọn họ chưa kịp nói, đã bị Triệu Hoài cắt ngang.
- Ta là thật lòng mà mời, cũng không phải là cao lương mỹ vị gì cả. Chỉ là chút thịt nướng cùng với ít rượu trắng. Thích thì ngồi xuống, anh em mình tâm sự với nhau, xóa bỏ hiểu lầm trước đây. Không thì thôi, cũng chẳng làm phiền đến các ngươi!- Hắn ta điềm đạm mà nói, vẻ mặt thì tràn đầy thiện ý.
- Đúng vậy, dù sao càng nhiều người thì càng vui. Anh em chúng ta đều là người một nhà cả, Tứ thánh học viện mãi mãi không rời!- Cảnh Hoà tiếp lời, niềm nở không ít.
Nghe được những lời này, đám người Học viện Ngự Quy đôi phần hoang mang trong lòng. Thái độ của Triệu Hoài lại hoàn toàn khác xa trước đó, nhất định đây là cái bẫy. Không thể dễ dàng mắc mưu bọn họ được.
- Các ngươi rốt cuộc là muốn làm gì? Định chuốc say rồi làm nhục bọn ta có phải hay không hả?- Đối phương lớn tiếng mà chất vấn, hai người bọn họ đang ăn mà cũng phải nghẹn ở cổ.
- Nhanh, cho ta miếng nước! A, sống rồi! Mẹ kiếp, ngươi nói cái quái gì mà ghê thế? Muốn làm ta nghẹn c·hết à? Ta có cầm thú đi chăng nữa cũng không làm đến mức độ đó đâu. Không ăn thì thôi, làm gì ghê vậy, bất quá ta không mời nữa!- Triệu Hoài nói lời oán trách, theo đó là cắn lấy một miếng thịt lớn. Hắn ta cứ nhồm nhoàm như thế, khiến cho bọn họ ứa hết cả nước bọt.
Đối phương nhiều ngày nay, đều là cực lực chiến đấu. Cơ thể đã sớm rệu rã đi không ít, nay lại chứng kiến cảnh này. Thứ gì mà chịu cho nổi, một mặt thèm thuồng lộ rõ. Nhưng vẫn phải dặn lòng mà kiềm chế lại, tránh mắc bẫy của kẻ địch.
- Cho miếng với!- Thoạt nhiên có người kiềm lòng không được, bất giác mà tiến về phía trước.
- Way, ngươi làm gì thế? Lỡ đó là bẫy thì sao? Muốn c·hết à?- Ngay lập tức, một người khác ra tay ngăn chặn.
- Thịt ngon thế này mà không được ăn, đúng là uổng thật!- Cảnh Hoà một bên, không ngừng rót mật vào tai bọn họ.
- Ta mặc kệ, ta muốn ăn!- Tên đó đã chịu hết nổi rồi, trực tiếp lao lên. Mặc cho đồng đội có ngăn cản như thế nào đi chăng nữa.