Không còn cách nào khác, Triệu Hoài đành miễn cưỡng đối chiến với Bích Hải Giao Long. Nói là giao chiến cho sang nhưng thực chất là hắn ta bị đối phương lùa đánh, phải chạy bán sống bán c·hết mới có thể giữ được mạng.
- Từ từ thôi, gì mà đánh gắt thế? Gấp đi c·hết à?- Trong lúc chạy trốn, Triệu Hoài còn không quên nói lời trêu đùa đối thủ.
Phía sau, là Bích Hải Giao Long điên cuồng t·ruy s·át. Từng ngụm đạn khí bắn ra không ngừng, uy lực kinh người. Nơi đây, đều đã bị nó tàn phá qua một lượt. Đâu đâu cũng là vết tích do đạn pháo gây ra.
Đối diện với tình hình này, Triệu Hoài cũng chỉ có thể một đường bỏ chạy. Nhưng trái lại, hắn ta không chút nao núng mà trên khóe môi còn mơ hồ xuất hiện nụ cười tràn đầy ẩn ý.
- Nếu ngươi đã muốn c·hết đến như thế, vậy thì đừng trách ta ra tay độc ác!- Triệu Hoài hét lớn, tâm tình phấn khích không ít.
Chỉ thấy, hắn ta từ trong người lấy ra từng viên Phích lịch hoả pháo. Trực tiếp, ném thẳng vào người của Bích Hải Giao Long. Tiếng nổ vang lên liên hồi, chấn động nó gây ra tạo thành những cơn gió lớn mà thổi tới.
Thấy thế, Triệu Hoài liên tục từ xa mà t·ấn c·ông tiếp. Hắn ta muốn nhân cơ hội này, triệt để đánh bại đối phương. Hơn trăm viên Phích lịch hoả pháo dồn dập mà ném đến, tạo thành một màn pháo giữa trời.
Trong làn khói bụi ấy, Bích Hải Giao Long kêu lên từng tiếng đầy đau đớn. Thương mới thương cũ, càng là chồng chất thêm nhiều. Hơi thở yếu dần nhưng cảm giác nguy hiểm mà nó mang tới là vẫn còn đó, khiến cho Triệu Hoài cảnh giác không thôi.
- Triệu Hoài, anh không sao chứ?- Lúc này Diệp Ninh lại bất ngờ xuất hiện trước mặt hắn ta, thành công thu hút lấy sự chú ý của kẻ địch.
Lời vừa dứt, Bích Hải Giao Long liền lao mình tới chỗ cô ta. Thân hình to lớn ấy, nhanh như chớp mà há rộng cái miệng của mình ý định đớp lấy con mồi trước mắt. Đánh không lại Triệu Hoài, còn không biết tìm người khác trút giận hay sao. Nhưng đáng tiếc, đây lại là nước đi sai lầm của nó.
Không biết từ đâu xuất hiện, kim thương một đòn đánh đến. Uy lực kinh người, sức mạnh vô song giáng thẳng vào đầu của Bích Hải Giao Long. Trực tiếp đem đối thủ đánh sang một bên, thêm vào đó là từng viên Phích lịch hoả pháo ném tới. Càng làm cho thương thế trên người nó, thêm phần trầm giọng.
- Tìm c·hết!- Triệu Hoài giờ đây, khí tức mười phần khủng bố. Ánh mắt ấy, vô hồn không thôi như thể tùy thời đều có thể g·iết người đến nơi vậy.
- Aaa, Triệu Hoài, người ta sợ quá, hu a hu a!- Đối diện với trạng thái bất thường của hắn ta, Diệp Ninh không chút sợ hãi. Ngược lại càng là ra sức mà nhõng nhẽo, ôm chầm lấy đối phương.
Triệu Hoài định đưa tay vỗ về lấy cô ta, nhưng cánh tay bỗng chốc lại khựng lại một nhịp. Sắc mặt của hắn ta hiện tại, còn là có chút khó coi nhưng so với ban nãy mà nói, đã giãn nở hơn rất nhiều.
- Không sao chứ?- Triệu Hoài nhỏ giọng mà nói, ánh mắt thâm tình không ít.
- Hức hức, người ta s·ợ c·hết mất, hức hức!- Diệp Ninh đáp lời, vẻ mặt ủy khuất không thôi.
- Nếu đã không sao thì tránh qua một bên đi, để ta giải quyết nó!- Triệu Hoài trầm giọng, nhẹ nhàng mà đẩy cô ta sang một bên. Cầm chặt thương trong tay, một thân sát khí đằng đằng. Tiến từng bước chậm, hướng Yêu Linh trước mặt mà bước.
Bích Hải Giao Long lúc này, yếu ớt vô cùng. Trên người nó đâu đâu cũng là v·ết t·hương, nào đâu còn cái dáng vẻ uy phong thường ngày. Năng lực phản kháng đã không còn, khác gì thú săn chờ g·iết. Nhưng nguy hiểm vẫn còn đó, khó mà coi thường cho được.
Triệu Hoài từ trong người lấy ra năm viên Phích lịch hoả pháo nữa, miệng cười nham hiểm. Pha này mà nổ cả năm viên thì thứ gì mà chịu cho nổi. Đừng nói tới ngáp, còn thở hay không đã là cả một vấn đề rồi.
- Ta thật sự muốn biết, lớp da của ngươi sẽ dày như thế nào đây? Rắn nướng à, cũng không tệ đâu nhỉ?- Lời này nói ra, Triệu Hoài liền lộ rõ bộ mặt gian ác của bản thân.
- Triệu Hoài, hay là chúng ta tha cho nó đi!- Giữa lúc hắn ta đang định ra tay thì Diệp Ninh bất ngờ lên tiếng can ngăn, vẻ mặt còn là có chút thương xót.
- Gì? Cô nói cái gì cơ? Tha cho nó? Cô xém tí là bị nó ăn thịt rồi đấy. Ở đó mà tha, có thả vào nồi nghe còn có lí hơn đấy. Tha mạng cho kẻ có ý định lấy mạng mình, đó là hành vi cực kì ngu ngốc. Ta khuyên cô, làm người đừng nên quá lương thiện. Nếu không người chịu thiệt, luôn luôn là chính mình!- Triệu Hoài một mặt nghiêm túc, lạnh lùng mà nói.
- Không! Chỉ là em thấy, nếu nó c·hết như thế này thì thật sự là quá dễ dàng. Phải khiến cho nó sống không bằng c·hết, trả giá cho việc hù dọa cô gái yếu đuối như là em đây thì mới hả dạ trong lòng!- Diệp Ninh càng nói càng hăng, còn đâu dáng vẻ dịu dàng thường ngày.
- Đù, không ngờ tới đấy, cô còn có mặt này. Vậy cô nói thử xem, nên giải quyết nó như nào mới phải đây!- Triệu Hoài nhìn về đối phương, ánh mắt hài lòng không ít.
- Bắt nó về làm thú cưỡi, thử nghĩ mà xem, ngày ngày hai người chúng ta cưỡi nó đi dạo, đón bình minh ngắm hoàng hôn. Như vậy, không phải là rất tuyệt hay sao?- Giọng điệu của Diệp Ninh giờ đây, là sự thích thú tột độ.
Viễn cảnh đó, cô ta mong chờ không thôi. Chỉ mới nghĩ đến thôi, đã khó mà kiềm chế được phấn khích trong lòng. Bất giác mà lộ ra nụ cười thoả mãn nhưng không kém phần đáng yêu 'hè hè hè!'.
- Way, nghĩ cái gì mà cười ghê thế? Tỉnh lại! Nói nhiều đến như vậy, không phải là muốn ta tha mạng cho nó hay sao? Hazz, việc này nguy hiểm khôn lường. Làm mà không khéo, coi chừng bị nó cắn ngược. Đến lúc đó, người chịu thiệt chính là cô đấy. Suy nghĩ cho kĩ đi, rồi hả quyết định!- Triệu Hoài ra sức mà khuyên nhủ, dù sao hiện thực và giấc mơ là hoàn toàn khác nhau. Hắn ta chỉ là không muốn nàng, phải chịu bất kì tổn thương nào mà thôi.
- Em nghĩ kĩ rồi, chúng ta thu phục nó đi. Mặc dù nó có chút xấu, vả lại không được mạnh lắm hưng nuôi làm thú cưỡi cũng tính là không tệ. Dù sao cha em ở nhà, có nuôi mấy con như vậy làm cảnh. Em biết cách, để nó hoàn toàn nghe lời bản thân!- Diệp Ninh mạnh miệng mà nói, mười phần tự tin.
- Hazz, làm gì thì làm đi! Nhưng mà phải nhớ lấy chú ý an toàn của bản thân, đừng có mà bất cẩn như ban nãy nữa đấy!- Triệu Hoài thở dài một hơi, bất lực mà chiều theo ý của đối phương.
Nghe được lời này, Diệp Ninh mừng rỡ không thôi. Bản thân cuối cùng cũng có sủng vật mà nuôi. Thế là nhanh nhảo từ trong người mà lấy ra một chiếc vòng cổ, mạnh tay ném thẳng vào người Yêu Linh cường đại kia. Chớp mắt, vòng cổ ấy đã nằm gọn trên người đối phương.
Mắt thấy, Bích Hải Giao Long hét lớn một tiếng thị uy. Đường đường là Yêu Linh cấp Thống Lĩnh, nào đâu có thể dễ dàng khuất phục như vậy. Dáng vẻ của nó giờ đây, dữ tợn nhưng không kém phần uy nghiêm. Đưa mắt nhìn về đối phương, khí thế dọa người không ít.
- Cẩn thận!- Nhìn về một màn này, ngay tức thì Triệu Hoài đứng chắn trước mặt Diệp Ninh. Tay cầm chặt kim thương, tùy thời động thủ.
- Không sao, chuyện này để em. Đảm bảo, nó ngoan ngoãn ngay lập tức!- Diệp Ninh nhẹ cười, một mặt đắc ý lộ rõ.
- Cô? Ổn không đấy?- Triệu Hoài nhíu mày, không khỏi hoài nghi.