Long Cơ Chiến Hồn

Chương 314: Thành công thu phục



Chương 314: Thành công thu phục

Đối diện là Bích Hải Giao Long đang ra sức vùng vẫy, Diệp Ninh không chút sợ hãi. Ngược lại càng là tự tin hơn người, khí thế ngời ngời. Dù sao giờ đây, nó có phản kháng như thế nào đi chăng nữa cũng đã quá muộn rồi.

- Nằm xuống!- Diệp Ninh hét lớn, mười phần uy nghiêm.

- Dựa vào ngươi, đừng hòng!- Nghe được lời đó, Bích Hải Giao Long không khỏi tức giận. Nhanh như cơn gió mà lao thẳng đến cô ta, miệng còn là há rộng hết cỡ. Ý định, một ngoạm nuốt trọn con mồi trước mặt.

Bất chợt, một dòng điện mạnh từ vòng cổ truyền đi toàn thân. Khiến cho nó trải qua cảm giác đau đớn không thôi, cả người dường như là vô lực. Theo đó là thân hình to lớn ấy đổ gục xuống đất, trông yếu đuối vô cùng.

- Nói cho ngươi biết, vòng cổ mà ta đeo cho ngươi là một món Danh khí. Dựa vào thực lực hiện tại của ngươi, muốn thoát khỏi trói buộc là không thể nào. Vậy nên, ngoan ngoãn mà nghe lời đi. Biết đâu ta thương tình mà đối xử tốt một chút, không thì ngươi khổ rồi đây!- Diệp Ninh cất tiếng, một mặt tự tin lộ rõ.

- Dựa vào con nhãi hỉ mũi chưa sạch nhà ngươi mà muốn ta khuất phục, nằm mơ đi!- Bích Hải Giao Long không chịu kém cạnh, ra sức phản kháng.

Nhưng đáng tiếc, tất cả cũng chỉ bằng không. Mỗi lần nó dùng lực, đều có dòng điện mạnh truyền đi toàn thân. Khiến cho bản thân trải qua cái cảm giác thống khổ tận xương tận tủy, đau đớn khôn xiết. Giờ, cử động còn khó nói chi đến phản kháng.



- Ngươi càng như vậy, vòng cổ sẽ càng h·ành h·ạ nhà ngươi. Nhẹ thì thần trí bất minh, nặng thì c·hết không nhắm mắt. Thần phục ta, đó đã là lựa chọn tốt nhất của ngươi rồi. Đừng có rượu mời không uống lại muốn rượu phạt, biết điều một chút đi!- Diệp Ninh nói tiếp, một thân uy thế ngời ngời.

- Aaa, ta chọc gì đến nhà cô? Ta vốn dĩ chỉ ở nơi này trị thương, nào đâu có làm hại đến ai. Cô thâm nhập vào địa bàn của ta thì không nói đi, lại còn muốn ta thần phục. Con người các ngươi, lẽ nào đều không nói lí lẽ như vậy sao?- Mắt thấy phản kháng không thành, Bích Hải Giao Long liền chuyển sang nói lí với đối phương.

- À, ừm,... Ta... Ngươi... Xin lỗi!- Nghe được lời đó, Diệp Ninh tức thì trở nên lúng túng, không biết phải làm sao cho phải.

- Thắng làm vua, thua thì ngậm mẹ mồm vào. Nói nhiều như thế làm gì, có phục hay không thì bảo!- Giữa lúc này, Triệu Hoài lại ra mặt. Hắn ta khí thế áp bức không thôi, ánh mắt mơ hồ lộ ra vài tia sát khí.

- Triệu Hoài, anh cứ như vậy sẽ làm nó sợ đấy. Nhỏ nhẹ một chút, từ từ mà khuyên nhủ, biết đâu nó lại nghe lời thì sao?- Nhìn về một màn này, Diệp Ninh liền nhỏ giọng mà nói.

- Cách của cô chắc tới sáng quá? Để ta, giải quyết nhanh gọn lẹ, còn đi làm chuyện khác nữa, hơi đâu mà dây dưa với cái thể loại đàn gãi tai trâu này!- Triệu Hoài khẳng khái mà đáp, bước từng bước chậm hướng đối phương mà đến. Kim thương thì ma sát với đất, theo đó là từng tia lửa được tạo ra. Càng làm cho khung cảnh nơi đây, trở nên trầm lắng một cách lạ thường.

Mắt thấy tình hình không ổn, hắn ta mà điên lên, xiên c·hết thì lại rõ khổ. Không còn cách nào khác, Bích Hải Giao Long đành hạ mình. Không thì rắn nướng nguyên con, không phải là không thể.

- E hèm, thấy các ngươi thành tâm như thế. Ta nguyện ý, trở thành hộ pháp cho các ngươi vậy. Con người nhỏ bé kia, còn không mau cảm tạ ân điển của ta!- Mặc dù thần phục nhưng uy nghiêm là vẫn còn đó, Bích Hải Giao Long liền lớn giọng mà nói.



- Không cần đâu, giờ ta đổi ý lại rồi. Ngọc của yêu ma cấp Thống Lĩnh cũng tính là không tệ, lấy về xài chơi cũng được. Tiện thể xin luôn mật rắn, bồi bổ lại cơ thể một chút. Ngươi nói xem, ta tính như vậy có ổn không hả?- Triệu Hoài nhẹ cười, một mặt gian ác không thôi. Càng làm như vậy, càng là gia tăng nổi sợ của đối phương đến mức cực điểm.

- Ngươi... Tìm c·hết... Aaa!- Nghe được lời đó, Bích Hải Giao Long muốn thị uy nhưng cơ thể lại bị đ·iện g·iật. Đau đớn khôn xiết, quằn quại ra đất.

- Khà khà, thì ra cấp Thống Lĩnh cũng chỉ đến thế là cùng. Ngày tàn của ngươi đến rồi, ngoan ngoãn mà chịu c·hết đi!- Triệu Hoài cười như được mùa, gian tà không kém.

Chỉ thấy hắn ta từng bước từng bước tiến tới, sát khí trên người lại không ngừng gia tăng. Tầng tầng lớp lớp sát khí đó, đủ để Bích Hải Giao Long cảm nhận được c·ái c·hết đang đến gần. Nó đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến nhưng có lẽ đây là lần cảm nhận c·ái c·hết rõ ràng đến như vậy.

- Khoan đã, ta thần phục, thần phục. Ngươi đừng tới đây, tới đây!- Mắt thấy sự tình không ổn, Bích Hải Giao Long liền hét lớn trong hoảng loạn.

- Thần phục? Trễ rồi con à? Đi c·hết đi!- Triệu Hoài giơ cao kim thương, dồn lực mà ra đòn.



Giữa lúc ấy, thoạt nhiên có một bóng hình đứng chặn trước mặt hắn ta, Diệp Ninh. Nếu không phải là hắn kịp thời phản ứng, đánh lệch về một bên thì khó mà nói rõ điều gì. Theo đó là cả một vách đá b·ị đ·ánh sập chỉ vì một đòn của Triệu Hoài.

- Cô làm cái quái gì thế? Muốn c·hết cũng đâu cần phải làm như vậy?- Triệu Hoài giận dữ mà nói, giọng điệu còn là có chút gắt gỏng.

- Nó đã chấp nhận thần phục rồi, chúng ta cần gì truy cùng diệt tận nữa. Tha cho nó một mạng đi, có được không hả?- Diệp Ninh nhỏ giọng mà lên tiếng, ra sức mà can ngăn đối phương.

- Cô dựa vào đâu mà cho rằng nó chấp nhận thần phục 100%? Trên đời này, lời nói là thứ không đáng tin nhất. Đừng vì một lời nói không hơn không kém mà dễ dàng tin tưởng, không thì bản thân nhất định sẽ chịu thiệt đấy. Đứng sang một bên chơi đi, để ta giải quyết nó tránh cho rắc rối về sau!- Triệu Hoài lạnh giọng mà nói, vẫn là cái dáng vẻ đằng đằng sát khí đó.

- Nếu ngươi không tin, ta có thể thề độc!- Trong tình thế này, Bích Hải Giao Long đành hạ mình mà tìm về cho bản thân một con đường sống.

- Thề độc? Cách này còn tin được nữa à? Định lừa con nít sao?- Triệu Hoài nhẹ cười, nhưng lại mang một phần khinh bỉ.

- Lời thề ở thế giới này là thứ vô cùng linh thiên. Một khi làm trái, nhẹ thì tâm ma quấn thân, nặng thì tu hành đứt đoạn. Không ngờ con Bích Hải Giao Long đó, vì sống lại có thể làm đến mức độ này. Xem ra, nó đã đến bước đường cùng rồi!- DG bất chợt lên tiếng, tận tình giải thích.

- Ồ, thế à? Cái thứ không đáng tin đó, ở đây lại có giá vậy sao? Đúng là mỗi nơi mỗi khác mà. Vậy thì con rắn kia, ngươi thề độc đi!- Triệu Hoài hiện tại, lại là một mặt thờ ơ.

- Ta thề, nhất định sẽ trung thành với các ngươi, nếu như làm trái, đất trời không tha!- Bích Hải Giao Long đáp lời, giọng điệu không khỏi uy nghiêm.

- Thề cho đàng hoàng vào! Các ngươi ở đây là ai? Cái gì cũng phải rõ ràng, định bịp bọn ta đó à? Nghe ta nói mà đọc theo này!- Triệu Hoài trầm giọng, sắc mặt không hài lòng lộ rõ.

- Ta... Ta... Bích Hải Giao Long... Bích Hải Giao Long... Xin thề... Xin thề... Đời này kiếp này... Đời này kiếp này... Mãi mãi trung thành... Mãi mãi trung thành... Với Diệp Ninh chủ nhân... Với Diệp Ninh chủ nhân... Sống c·hết không từ... Sống c·hết không từ... Nguy nan không lui... Nguy nan không lui... Nếu như làm trái... Nếu như làm trái... Thân kiếp đọa lạc... Thân kiếp đọa lạc... Vĩnh viễn không thể siêu sinh... Vĩnh viễn không thể siêu sinh!- Bất lực, Bích Hải Giao Long cũng chỉ có thể làm theo lời mà Triệu Hoài nói. Mặc dù không cam tâm nhưng cũng đã hết cách, đành chịu chứ biết sao giờ.