Dưới sức ép của Triệu Hoài, Bích Hải Giao Long không còn cách nào khác ngoài việc thần phục. Suy cho cùng, tất cả đều đã nằm trong tính toán của hắn ta. Nó có phản kháng như thế nào đi chăng nữa, cũng là điều tốn công.
( Không phải tại con cá c·hết tiệt đó, ta cũng không trọng thương mà lâm vào tình cảnh này. Còn để ta gặp lại ngươi, nhất định sẽ bắt ngươi trả giá vì một ngày hôm nay!) Bất lực, Bích Hải Giao Long chỉ đành mắng thầm cho bỏ tức.
- Nào rắn lớn, lại đây để ta sờ cái nào!- Diệp Ninh hào hứng mà nói, ánh mắt không khỏi chờ mong.
Dù muốn dù không, Bích Hải Giao Long cũng chỉ đành nghe theo. Ngoan ngoãn mà lại gần, không chút kháng cự. Cô ta đưa tay sờ lấy, cảm nhận ấy thích thú không thôi. Cuối cùng bản thân cũng có sủng vật loại này, đây là điều mà Diệp Ninh hằng ao ước bấy lâu.
- Triệu Hoài, anh cũng đến đây sờ thử đi. Thích ghê á!- Diệp Ninh hướng hắn ta mà gọi, tâm tình còn là mười phần phấn khích.
- Ta thì không cần đâu. Cô chơi cho đã đi, thích gì thì làm đó. Nó mà phản kháng, ta làm thịt nó luôn!- Triệu Hoài khẳng khái mà đáp, nét mặt còn là hài lòng không ít.
- Ngoan lắm, thưởng cho ngươi này! Ăn đi, rồi đưa ta đi tìm bảo vật!- Diệp Ninh từ trong người lấy ra một viên Dưỡng Nguyên cao cấp, nhẹ nhàng mà đút cho Bích Hải Giao Long.
Nghe được lời đó, sắc mặt Triệu Hoài liền có chút biến sắc. Bởi vì bảo vật nơi đây, sớm đã bị hắn ta lấy đi mất, Băng Linh Chi. Dùng cũng đã dùng rồi, giờ mà tìm thì tìm đâu ra.
- Bảo vật, sớm đã bị cái tên khốn kiếp đó cùng với con hồ...- Bích Hải Giao Long đáp lời, giọng điệu vẫn là có chút uất hận.
- E hèm, bảo vật đó à, còn tìm gì nữa. Sớm đã không còn, cô đến trễ một bước rồi!- Triệu Hoài vội cất tiếng, ngắt ngang lời của đối phương. Kèm đó là ra hiệu cho Bích Hải Giao Long im lặng, không thì cái mạng nhỏ của nó, tùy thời đều có thể mất.
- Không còn, sao lại như vậy?- Diệp Ninh đưa đôi mắt to tròn của bản thân nhìn về hắn ta, không khỏi hoài nghi.
- Bảo vật nơi này sớm đã bị ta lấy đi rồi. Ở đây đã không còn gì nữa, chúng ta về thôi!- Triệu Hoài câu cổ cô ta, thân mật mà nói.
- Trở về? Người ta chơi còn chưa đã mà, đã phải về rồi sao? Không chịu đâu, không chịu đâu!- Diệp Ninh dùng dằng mà nói, nũng nịu không thôi.
- Muốn chơi chứ gì? Được, ta đưa cô đi chơi. Cho cô chơi lớn một phen, biết thế nào là quậy đục nước!- Triệu Hoài nhéo mũi đối phương, nhẹ nhàng mà đáp.
Tại nơi cấm trại của Học viện Ngự Quy, bất chợt một cơn gió mạnh thổi qua. Đưa mắt nhìn tới, chính là thân hình của một con Giao Long cực lớn. Bề thế nhưng cực kì uy nghiêm, khí tức phát ra càng là khủng bố không ít.
Điều này, dọa cho cho học viện Ngự Quy được phen hoảng hốt. Không ngờ đến, lại có yêu ma cường đại như vậy xuất hiện. Phúc Trọng ngay lập tức hiện thân, áp chế thế cục không thì nơi đây sẽ loạn mất.
- Yêu ma từ đâu đến, lại muốn làm càn tại đây? Tìm c·hết!- Phúc Trọng lớn tiếng mà nói, thanh âm vang vọng cả một vùng trời.
Theo đó là một đòn đánh tới, thăm dò thực hư. Lại bị Bích Hải Giao Long nhẹ nhàng đánh trả, không chút trở ngại. Bầu không khí giờ đây, liền trở nên căng thẳng lạ thường. Tùy thời, đều có thể diễn ra đại chiến.
- Bình tĩnh đi nào, cần gì mà nóng nảy thế!- Một âm thanh quen thuộc vang lên, đưa mắt nhìn tới chính là Triệu Hoài.
Hắn ta giờ đây, ngồi chễm trệ trên đầu Bích Hải Giao Long. Một tay ôm lấy Diệp Ninh, tay còn lại thì cầm lấy li rượu vang mà từ tốn mà thưởng thức. Phong thái, phải nói là mười phần nhàn nhã.
- Là ngươi à? Lại muốn giở trò gì đây? Lẽ nào là muốn cấu kết với yêu ma, phản bội nhân tộc hay sao? (Thằng nhóc đó, sao lại có thể cưỡi cả một con Giao Long cơ chứ? Việc này, cũng quá là khoa trương rồi đấy!)- Nhìn về một màn trước mặt, Phúc Trọng không khỏi nghi hoặc.
- Wa, chưa gì hết ngươi đã muốn chụp mũ ta rồi. Vu oan cho người tốt, ngươi không cảm thấy hổ thẹn sao? Lần này đến đây, tất nhiên là chuyện trọng đại cần phải làm rồi!- Triệu Hoài nhẹ cười, thư thái mà đáp.
- Trọng đại? Giữa hai bên chúng ta, còn có chuyện để nói hay sao? Lẽ nào là ngươi đến đây, là muốn nhận thua?- Phúc Trọng nói tiếp, nhưng không kém phần khinh thường.
- Chậc chậc, ban ngày ban mặt, sao lại nằm mơ thế này? Không đùa với ngươi nữa, lần này ta đến tất nhiên là có việc cần làm, đòi nợ!- Triệu Hoài dùng giọng điệu ung dung nhưng tràn đầy mạnh mẽ mà nói với đối phương.
- Đòi nợ? Ngươi bị điên rồi à? Ai thiếu gì ngươi mà lại đến đây đòi. Có phải là sợ thua đến mức điên luôn rồi không?- Phúc Trọng đáp lời, đôi phần khinh miệt.
- Nói có sách, mách có chứng. Biết đây là gì không?- Triệu Hoài từ trong người lấy ra một tờ giấy, tiện tay mà ném cho đối phương.
Phúc Trọng nhận lấy tờ giấy đó, nhìn vào nội dung bên trong. Sắc mặt trong thoáng chốc liền trở nên khó coi. Lại đưa mắt nhìn tới Triệu Hoài, thù hằn không ít. Khí thế giờ đây, càng là dọa người.
- Chuyện này, là như thế nào?- Phúc Trọng cất tiếng, giọng điệu không khỏi âm trầm.
- Đã ghi rõ như thế kia, ngươi đọc không hiểu hay sao? Hay là, ngươi không biết chữ!- Khoé môi Triệu Hoài liền xuất hiện nụ cười, vẻ mặt thì mười phần đắc ý.
Giấy đó, chính là giấy nợ có lăn tay điểm chỉ đàng hoàng. Nội dung chỉ đơn giản như sau: 'Ta, tên là Tấn Tài cùng với Triệu Hoài chén no rượu say. Vì không rượu lại chẳng có mồi hùng hạp, chỉ biết uống ké. Nay ghi giấy nợ này, ngày sau nhất định sẽ trả không thì làm con chó. Tổng nợ, 10.000 điểm!'
- Nói cho ngươi biết, giấy nợ kiểu như vậy trên người ta còn rất là nhiều. Đều là học viên của nhà ngươi ghi nợ với ta, đúng là tệ hại mà!- Triệu Hoài từ trong người, lấy ra một xấp giấy khác tiện tay mà ném thẳng xuống dưới. Đây không khác gì một cái vả mặt đối với đối phương cả.
Phía dưới, mắt thấy sự xuất hiện của Giao Long. Học viên của Học viện Ngự Quy đều được phen kinh ngạc. Mà ngạc nhiên hơn cả, lại có người trên đầu rồng, xem nó như thú cưỡi. Có thể làm được việc như vậy, khiến cho bọn họ ngưỡng mộ không thôi.
- Là ai ở trên đó thế, cường giả phương nào à? Mà sao nhìn, lại thấy quen quen quá vậy?
- Sao ta cảm thấy, trong lòng lại bất an thế này? Như thể, có chuyện chẳng lành sắp sửa xảy ra!
- Người đó là... Triệu Hoài thì phải? Hắn ta đến đây làm gì, lẽ nào là gây sự...
Đang lúc học viên Ngự Quy thảo luận sôi nổi, đoán xem người đến là ai, chuyện gì xảy ra. Thì từ trên trời rơi xuống, từng tờ giấy trắng. Nhìn vào những dòng chữ bên trong, bọn họ đều được phen ngỡ ngàng. Những người đã từng cạn chén nồng với Triệu Hoài, không ngờ bản thân vậy mà lại bị hắn ta tính kế.
- Đây... Đây, không thể nào... Chuyện này...
- Ta biết ngay mà, cái tên khốn kiếp đó đâu phải là thứ tốt lành gì. Lần này, e là tiêu rồi!
- C·hết tiệt, sớm biết có ngày hôm nay. Ngay từ đầu, đã không mắc mưu của hắn ta rồi!
- Aaa, tham ăn tham uống làm gì không biết nữa, toi rồi, toi rồi. Lần này học viện mà trách tội xuống, làm sao mà gánh nổi đây!