Triệu Hoài giờ đây, tư thế khoan thai mà nhìn về đối phương. Vẫn là vẻ mặt ung dung nhưng không kém phần gợi đòn đó. Phúc Trọng thì ngược lại, thiếu điều muốn tức hộc máu nhưng vẫn phải cố kiềm chế. Dù sao chút ít thể diện còn lại, không thể để mất hết được.
- Thằng nhóc nhà ngươi, đây là đang đùa với lửa đấy. Có biết hay không hả?- Phúc Trọng trầm giọng mà nói, khí tức toả ra liền trở nên khủng bố hơn bao giờ hết.
- Sao? Muốn đánh nhau à? Tưởng ta sợ chắc, nào đánh thắng thú cưỡi ta đi rồi hả nói tiếp!- Triệu Hoài cất tiếng, không kém phần khiêu khích.
- Way, gì mà liên quan đến ta nữa vậy? Đại ca à, chơi như vậy thật sự sẽ c·hết yêu đấy!- Nghe được lời đó, Bích Hải Giao Long tâm tình không khỏi hoang mang.
- Yên tâm đi, ta tính cả rồi, không c·hết đâu mà sợ cùng lắm là ngáp ngáp mà thôi!- Triệu Hoài đáp lời, không chút bận tâm.