Long Cơ Chiến Hồn

Chương 317: Một giao kèo mới



Thầy Mạnh xuất hiện đúng lúc, thay Triệu Hoài đỡ lấy một đòn. Dù sao cũng là học viên của mình, lại để người khác ra tay dạy dỗ. Chuyện này mà truyền đi, e là thể diện tổn hại không ít. Dù muốn dù không, cũng đành thay mặt ứng phó.

- Nóng tính thế, ra tay với một học viên cơ à? Chậc chậc, không ngờ ngươi lại có thể làm ra loại chuyện này, mất mặt c·hết đi được!- Thầy Mạnh cất tiếng, buông lời mỉa mai.

- E hèm, ta cũng chỉ là thay mặt ngươi dạy dỗ thằng nhóc đó mà thôi. Chuyện này ấy mà, không cần phải cảm tạ đâu!- Mắt thấy đối phương có người chống lưng, Phúc Trọng cũng thu liễm một phần khí thế lại.

- Ta còn phải cảm tạ ngươi nữa à? Đùa vui thật đó, không khéo lại có ngày rụng răng đấy!- Thầy Mạnh nhẹ cười, nhưng không kém bỡn cợt.

- Thầy, bọn họ thiếu nợ em lại không trả còn ra tay đánh người. Chuyện này, thầy nhất định phải thay em làm chủ!- Triệu Hoài lớn tiếng mà nói, cố tình gây ra náo loạn tại đây. Chỉ có như vậy, kế hoạch của hắn ta mới có thể bước đầu thành công.

- Nói láo, ngươi rõ ràng là người rủ rê bọn ta ăn nhậu cùng ngươi. Ngươi nói ngươi lo hết, bọn ta cứ ăn uống tẹt ra đi, không có gì là phải lo cả. Giờ, nói như vậy là sao?- Học viên của Học viện Ngự Quy lên tiếng phản bác, bức xúc không thôi.

- Đồ chùa ăn còn chua, ngươi lại muốn ăn không đồ của ta à? Nằm mơ đi! Muốn ăn uống miễn phí thì về nhà mà ăn mà uống, còn đồ của ta thì phải thu phí. Một là đưa điểm đây, hai là nôn ra ói trả cho ta. Đừng nói ta h·iếp người quá đáng, một trong hai các ngươi chọn đi!- Triệu Hoài lúc này, mười phần hiểm ác.

- Ngươi...

- Triệu Hoài, chúng ta trước đây không phải là anh em sao? Tình nghĩa còn đó, lẽ nào ngươi đã quên?- Tấn Tài một bên lên tiếng, hắn ta như thể chưa tin vào sự thật đang diễn ra trước mắt. Khó khăn lắm mới có thể gặp được người tri kỷ, nào ngờ đối phương lại xem bản thân như con rối mà lợi dụng. Chuyện này, nhất thời vẫn là có chút khó mà chấp nhận.

- Anh em cây khế, tình nghĩa xạo xạo thì có. Ai anh em với các ngươi, ta là ta không có rồi đó. Đừng có thấy người sang mà bắt quàng làm họ nữa. Xì, ngươi xứng sao?- Đổi lại, là những lời lạnh lẽo của Triệu Hoài.

- Ngươi... Ta... Ngươi... Ta...- Tấn Tài siết chặt nắm đấm của mình, giận nhưng lại không thể làm được gì.

- Dựa vào thủ đoạn đê hèn như vậy mà c·ướp đoạt thành quả của người khác. Ngươi, không cảm thấy hổ thẹn sao?- Gia Kiệt bất ngờ xuất hiện, một thân chính khí rạng ngời.

- Hổ thẹn? Ta tại sao lại hổ thẹn? Đây là do bọn họ ham ăn lười làm, lúc nào cũng muốn hưởng thụ nhưng lại không chịu bỏ ra thứ gì nên mới nhận lấy kết cục này. Vả lại, đây cũng là do ta đổ mồ hôi sôi nước mắt mới có thể đạt được. Ngươi tưởng là từ trên trời rơi xuống à? Dễ ăn lắm!- Triệu Hoài đáp lời, nghe thì vô lí nhưng lại cực kì thuyết phục.

- Wa, lời như thế mà ngươi cũng nói ra cho được, có còn là con người hay không vậy?- Nghe được lời trên, Gia Kiệt thật là không biết nói gì hơn.

- Xì, ngươi nói giỏi như vậy, thế thì chúng ta liền cược đi. Ngươi mà thắng, ta ngay lập tức đem tất cả khoản nợ này một lần xóa sạch. Ngươi mà thua thì đơn giản lắm, đem tất cả số điểm của mình giao ra. Sao hả, có dám cược hay không?- Tốn công phí sức từ nãy cho đến giờ, đây mới thật sự là ý đồ của Triệu Hoài.

- Cái gì? Chuyện này không được!- Tức thì, Phúc Trọng liền nói lời can ngăn.

- Ây, ngươi sao lại? Cứ để bọn trẻ chơi đi, làm gì thì làm. Người già chúng ta ấy mà, vẫn là đứng một bên quan sát thì tốt hơn!- Thầy Mạnh một bên cũng nói lời thêm vào, âm thầm hỗ trợ cho học trò của mình.

- Ngươi...- Lời Phúc Trọng chưa kịp nói, đã bị thầy Mạnh cắt ngang.

- E hèm, chúng ta chỉ là người giá·m s·át thôi. Ngươi đấy, đừng nên quá chen vào mọi việc. Không thì hậu quả, chậc chậc, ngay cả ta cũng không dám nghĩ tới!- Thầy Mạnh nói tiếp, giọng điệu thần bí không ít. Chỉ là sau khi nghe được những lời đó, đối phương cũng chẳng có bất kì hành động làm càn nào nữa.

- Thì ra, đây chính là mục đích của ngươi!- Gia Kiệt ánh mắt sắc bén, điềm tĩnh mà nói.

- Thì sao chứ? Nói nhiều như thế làm gì, rốt cuộc là có cược không? Hay là ngươi sợ thua, một kẻ chỉ biết dùng thủ đoạn như ta? Cũng phải thôi, những kẻ như ngươi thì làm sao mà thắng được ta, sợ hãi cũng là điều hiển nhiên!- Triệu Hoài không ngừng khiêu khích, vẫn là khuôn mặt gợi đòn đó.

- Ngươi... Được thôi, cược thì cược, ta sợ ngươi chắc! Nói đi, chúng ta cược như thế nào?- Gia Kiệt cũng không chịu yếu thế, ngay lập tức mà đồng ý với đối phương. Đối với hắn ta mà nói, loại người mưu mô như Triệu Hoài chính là loại người mà hắn ta khinh thường nhất.

- Nếu đây đã là cuộc thi săn, vậy thì chúng ta dùng quy tắc của cuộc thi săn lần này nói chuyện đi. Bắt đầu từ bây giờ, trong vòng một ngày. Chúng ta mỗi bên một nhóm hai người, cùng nhau đi săn, ai là người có số điểm cao hơn thì người đó chiến thắng. Thế nào, như vậy có vừa ý ngươi không?- Triệu Hoài nhẹ cười, nhưng vẻ mặt ấy lại thâm sâu khó dò.

- Thi săn sao? Chuyện này... Được, ta đồng ý với ngươi. Nhưng với điều kiện, là người đồng hành của ngươi, không được vượt quá cấp 4!- Gia Kiệt nhíu mày, sau một lúc suy tư liền dứt khoát mà chấp nhận vụ cá cược này.

- Được thôi, cấp bậc ấy mà, cũng chỉ là một trong những yếu tố khách quan để giành lấy chiến thắng. Ta sẽ dạy cho ngươi biết, ngoài sức mạnh ra, còn cần rất nhiều thứ để hoàn thiện bản thân!- Triệu Hoài nhẹ đáp, nhưng sặc mùi nguy hiểm.

Thế là một giao kèo khác giữa hai người bọn họ được thành lập. Ai nấy cũng đều tràn đầy tự tin, một thân khí thế hơn người. Chỉ có điều, Phúc Trọng nhìn về một màn trước mắt. Sắc mặt không khỏi khó coi, sớm đã đề phòng, không ngờ lại đi đến bước đường này. Suy cho cùng, vẫn là ngay từ ban đầu bản thân đã khinh thường đối thủ.

Công tác chuẩn bị đã xong, người đồng hành cùng Triệu Hoài là Cảnh Hoà. Người đồng hành cùng với Gia Kiệt là Mỹ Duyên. So về thực lực mà nói, nhóm của Triệu Hoài có phần thua thiệt nhưng so về mưu hèn kế bẩn, hắn ta lại chiếm lấy phần hơn. Dù sao hai người bọn họ, cũng đã từng chịu thiệt trong tay hắn ta không ít. Muốn nhân cơ hội này, mà đòi lại thể diện đã mất trước đây.

- Bụt, sao mà ai nấy nhìn chúng ta đều như thể muốn ăn tươi nuốt sống vậy? Có phải là người, đã gây chuyện rồi không?- Cảnh Hoà nhỏ giọng mà nói, bất giác mà hoang mang trong lòng.

- Không phải là vì ngươi sao? Ta mà không làm như vậy, ngươi sao giành lấy hạng nhất được? Không lẽ nằm mơ à? Chịu khó tí đi, thắng trận này thì không cần phải lo gì cả. Thua thì cũng chẳng mất mát gì, ngu sao mà không làm? Ngươi đấy, cố gắng mà thể hiện bản thân đi. Hạng nhất đầu bảng, không phải thứ từ trên trời rơi xuống đâu!- Triệu Hoài nhẹ cười, nói lời căn dặn.

- Người nói cũng phải, ta nhất định sẽ nổ lực để không phụ kì vọng của người cũng như ông nội ta. Cho dù có đổ máu đi chăng nữa, quyết không chùn bước!- Cảnh Hoà hào hùng mà nói, càng là thể hiện quyết tâm của bản thân.