Cảnh Hoà hiện tại, đang chơi trò đuổi bắt với yêu ma. Chỉ có điều là trò này chỉ có một mạng, chơi mà không khéo là được chuyển sinh vào lòng đất ngay. Vì thế, hắn ta chẳng phút giây nào là dám lơ là.
- Aaa, tha cho ta đi, ta có làm gì các ngươi đâu. Cùng lắm là coi các ngươi như bia tập bắn mà thôi, cũng đâu có gì quá đáng!- Cảnh Hoà hét lớn trong vô vọng, con đường dài phía trước cũng chỉ có thể tự mình bước đi.
Đáp lại hắn ta là từng tiếng gầm gừ c·hết người, nghe mà thót cả tim. Yêu ma thì dí sát ngay phía sau, trực chờ ra tay. Bất chợt lại có một con chặn đầu đánh lén, cũng mai là Cảnh Hoà kịp thời tránh né, không thì lại toi.
- Đánh đi, một là ngươi lấy mạng chúng, hai là chúng lấy mạng ngươi. Cứ chạy như thế, cũng chẳng có ích gì đâu. Không lẽ, ngươi định sống như thế này hoài sao?- Triệu Hoài phía trên lớn tiếng mà hét, chỉ điểm cho đối phương một con đường sáng mà đi.
- Liều vậy!- Sau khi nghe được những lời đó, Cảnh Hoà liền được tiếp thêm sức mạnh.
Đang chạy, hắn ta bất chợt ôm cua cực gắt. Quay người trở lại, ra đòn đánh trả. Con dao cùn trong tay, như thể trở thành thứ v·ũ k·hí sắc bén. Chớp nhoáng mà lấy mạng yêu ma xung quanh. Cảnh Hoà một đường chém g·iết, khí thế dâng tràn khác hẳn với dáng vẻ bỏ chạy trước đây.
Từng con từng con cứ thế mà ngã xuống, nơi đây ngập tràn trong mùi máu tanh. Cảnh Hoà càng đánh càng hăng, nhưng yêu ma cũng chẳng chịu yếu thế. Vây công hắn ta, ý định bào mòn thể lực của con mồi trước mắt.
Đối diện với tình huống này, Cảnh Hoà không chút bận tâm, ngược lại càng là hăng hái lạ thường. Bây giờ hắn ta mới nhận ra, yêu ma cũng không quá khó đối phó. Chỉ cần đủ tự tin thì bản thân cũng có khả năng tiêu diệt được bọn chúng.
Yêu ma đánh tới, liền bị hắn ta một đòn tiêu diệt. Con dao cùn trong tay, thoạt nhiên phát ra ánh sáng màu đỏ. Nó đã hấp thụ không biết là bao nhiêu máu tươi, từ vết hoang rỉ ban đầu. Giờ đây đã trở nên sắc bén vô cùng, chém sắt như chém bùn.
- Không tệ, xem ra thứ đồ chơi đó đúng là không uổng tiền mua mà!- Nhìn về một màn trước mặt, Triệu Hoài hài lòng không ít.
Nói đến lai lịch của món v·ũ k·hí đó, thì phải nhắc đến một tháng trước. Lúc này, Triệu Hoài đang nằm nghỉ trong liều, tận hưởng khoảng thời thanh bình hiện tại. Thì Lý Sự lại bất ngờ xuất hiện, lôi đầu hắn ta dậy.
- Triệu Hoài nhanh tỉnh lại đi, có chuyện lớn rồi. Ngươi mà không dậy, là không ổn đâu đấy!- Lý Sự hét lớn, giọng điệu còn là gấp gáp không thôi.
- Hả? Cái gì? Đám người kia đánh đến rồi sao? Hay là yêu ma t·ấn c·ông tới?- Trong cơn mê, Triệu Hoài giật mình tỉnh giấc.
- Không phải, là ta có sản phẩm mới nên định giới thiệu với ngươi ấy mà. Tèn tén ten ten ten, dao găm hàng chất lượng cao tới đây!- Nói rồi, Lý Sự từ trong người lấy ra một con dao cùn không hơn không kém mà hào hứng giới thiệu.
- Ngươi không biết đâu, con dao này là ta khó khăn lắm mới có thể lấy được. Hãy nhìn đi này, lưỡi dao lấp lánh chưa kìa, một màu đen tuyền...- Đang lúc Lý Sự nói hăng thì lại bị Triệu Hoài cắt ngang.
- Thôi thôi thôi, ông im mẹ mồm đi. Tưởng có chuyện gì lớn lao lắm, hoá ra là bán dao. Phá hoại giấc ngủ trưa của ta chỉ vì thứ cùi bắp này đó à? Đen tuyền mẹ gì, đây rõ ràng là rỉ sét mà. Ngươi tưởng ta mù hay là tưởng ta ngu? Thời mà ta lừa người, không biết là ngươi đang ở cái xó xỉnh nào đâu đấy, ở đây mà lừa ta!- Nhìn về món đồ của đối phương, Triệu Hoài ánh mắt toàn là sự khinh thường.
- Rỉ thì có rỉ đấy, nhưng ngươi thử nghĩ xem. Ngươi cầm con dao này chém kẻ địch một nhát, đối phương không c·hết ngay mà là bị uốn ván mà c·hết thì có tức tưởi không chứ? Sát thương chí mạng không cao nhưng hiệu quả tinh thần là vô đối. Đây là đồ tốt đó, ngươi lại là khách quen nên ta mới giới thiệu cho ngươi, chứ người khác thì đừng hòng!- Lý Sự bắt đầu một màn khua môi múa mép, nhưng ai là gà ai là thóc thì chưa biết được đâu.
- Mẹ nó, ngươi đây là định múa rìu qua mắt thợ à? Cái trò lừa người này, nó hơi bị lỗi thời rồi. Ngươi lại dùng trên người ta, chán sống rồi sao?- Triệu Hoài cầm con dao cùn đó trên tay, liền múa vài đường cơ bản mà thị uy với đối phương.
- Nói gì thế, ta có lừa người khắp thiên hạ này đi chăng nữa cũng không lừa ngươi đâu. Đây là đồ tốt đó, còn tốt chỗ nào thì ta không biết, cần ngươi phải tự mình khám phá. Đi đi thiếu niên, ngoài kia là núi rộng biển lớn. Đã đến lúc, ngươi chứng minh bản thân mình rồi!- Lý Sự lớn tiếng mà nói, nhiệt quyết dâng trào.
- Nói mẹ gì thế? Làm riết rồi, cái học viện này không ai là bình thường cả. Chán chả buồn nói!- Triệu Hoài giờ đây, một mặt khinh thường lộ rõ.
- Triệu Hoài, đó hình là như Toái nguyệt huyết đao thì phải? Không biết tại sao lại trở thành cái dáng vẻ này nhưng ta đảm bảo với ngươi. Đây đúng như những gì mà tên đó nói, chắc chắn là đồ tốt!- Giữa lúc hắn ta hoang mang thì DG lại bất chợt lên tiếng.
- Ồ, vậy sao? Thế thì ngươi nói thử xem, thứ đồ chơi này tốt ở chỗ nào?- Nghe được những lời ấy, Triệu Hoài liền cẩn thận mà quan sát vật trên tay.
- E hèm, nói cho ngươi biết. Nó vốn dĩ là một món Danh khí cực phẩm, thậm chí là không chút thua kém Thánh khí. Chỉ là hiện tại hư hại quá nhiều, công năng e là không bằng một phần mười như trước. Nếu như ngươi có thể phục hồi nó về nguyên trạng thì đáng đồng tiền bát gạo lắm. Nhưng mà ta khuyên ngươi nên từ bỏ đi, thân ta ngươi còn lo chưa xong, sức đâu mà lo cho món đồ chơi đó!- DG nói tiếp, giọng điệu còn là có chút chua xót.
- Wa, sao số ta toàn là xài hàng phế phẩm không thế? Nếu đã như vậy rồi, thì thêm nó nữa cũng chả sao. Dao cùn thì mặc dao cùn, trong tay ta chính là bảo đao!- Triệu Hoài tự tin mà nói, khí thế dâng tràn.
- Thôi thôi ông thần, bỏ đi mà làm người. Nhìn ngươi kìa, trên răng dưới rốn. Một xu trong túi cũng không có, bày đặt đua đòi với người ta. Kim thương trong tay đã là quá đủ rồi, cần gì phải thêm thứ v·ũ k·hí này!- Ngay lập tức, DG liền ra sức khuyên can.
- Ngươi thì biết gì chứ, thân phận ta nhiều nên cần nhiều thêm một món v·ũ k·hí. Yên tâm đi, ta tự có tính toán!- Mặc cho DG có phản đối ra sao, Triệu Hoài cũng quyết theo ý mình.
- Ngươi... Hazz, làm gì thì làm đi. Ai bảo, ngươi lại là kẻ làm chủ cơ chứ!- Trước tình thế này, DG chỉ đành bất lực.
- Thế, thứ này giá bao nhiêu? 50 đồng nhé?- Triệu Hoài đưa mắt nhìn về Lý Sự, nhẹ giọng mà nói.
- Wa, cái giá mà ngươi đưa ra cao thật đấy, ta ngỡ ngàng đến bật ngửa luôn này. Bố thí ăn mày à? 500.000 nghìn đồng, miễn bàn!- Lý Sự dứt khoát mà đáp, đưa ra cái giá trên trời.
- Thôi cầm về luôn đi, giữ lấy mà xài. Nghĩ sao vậy, cái thứ bỏ đi này giá lại 500.000 nghìn đồng? Ngươi ăn c·ướp à? 5000, không lấy thì thôi!- Triệu Hoài cũng chẳng chịu kém cạnh, ra sức mặc cả.
- Thành giao, nhớ chuyển khoản cho ta đấy!- Nói rồi, Lý Sự liền nhanh chân mà rời đi, tránh cho đối phương đổi ý.
- Chậc, bị cái tên đó hố rồi. Thôi kệ vậy, dù sao món đồ này cũng tính là không tệ!