Long Cơ Chiến Hồn

Chương 332: Thụ Yêu



Triệu Hoài cùng với Cảnh Hoà giờ đây, đang đứng giữa khu rừng tĩnh lặng đến lạ thường. Nơi này mang đến cảm giác rợn người cho bất kỳ kẻ nào tiến vào, âm ưu và đầy c·hết chóc. Bất chợt, lại có từng cơn gió lạnh thổi qua, càng là khiến cho khung cảnh thêm phần đáng sợ.

- Bụt, đây là đâu thế? Sao ta lại cảm thấy, nó kì kì thế nào ấy?- Cảnh Hoà cất tiếng, bất giác mà rùng mình.

- Xuỵt, nếu không muốn m·ất m·ạng thì nhỏ tiếng một chút!- Triệu Hoài nhỏ giọng mà nói, không khỏi cẩn trọng.

- Sao thế?- Nghe được lời đó, Cảnh Hoà hoang mang không ít.

- Chúng ta đang đứng giữa vòng vây kẻ địch, ngươi mà lớn tiếng một cái. Hai người chúng ta không đủ để bọn nó nhét kẻ răng đâu đấy!- Triệu Hoài vẫn là như cũ, cẩn thận không thôi.

- Kẻ địch? Đâu?- Cảnh Hoà lúc này, bất giác mà nhíu mày.

- Xung quanh ngươi chứ đâu, yêu cây yêu hoa đó! Nếu không phải là bây giờ bọn chúng đang ngủ say thì hai người chúng ta cũng khó lòng mà đột nhập. Đây là cơ hội trời ban, phải biết tận dụng. Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể chiến thắng đối phương!- Lời này nói ra, Triệu Hoài một mặt nghiêm túc lộ rõ.

- Nè, cầm lấy đi. 10 viên cuối cùng, giữ lấy mà phòng thân. Một chút nữa, khi mà ra tay ấy. Nhớ nhẹ nhàng mà hành động, một đòn kích sát. Tránh cho bọn chúng phát giác, thông báo đồng loại. Không thì ngày này năm sau là ngày giỗ của ta và ngươi đấy!- Trước khi hành động, Triệu Hoài còn không quên nói lời dặn dò. Đang lúc đối phương còn chưa kịp hiểu rõ tình hình, hắn ta đã nhét vào tay Cảnh Hòa 10 viên Phích lịch hoả pháo và Toái nguyệt huyết đao.



Lời vừa dứt, Triệu Hoài đã bắt đầu ra tay. Gia khí toàn thân, âm thầm tiếp cận. Mỗi một thương xuất ra, đều là nhẹ nhàng lấy mạng yêu ma, thu Ngọc về tay. Dù sao những hành vi cắn trộm như thế này, nó đã là nghề của hắn ta mà. Chẳng mấy chốc, nơi đây đã bị tên đó càng quét qua một lượt.

Thấy vậy, Cảnh Hoà cũng nhanh chóng nhập cuộc. Có được Toái nguyệt huyết đao trong tay, tự tin gia tăng không ít. Không nói nhiều lời, liền trực tiếp kết liễu từng con từng con một. Hắn ta giờ đây, càng là hăng hái lạ thường. So với Triệu Hoài mà nói, là không chút thua kém.

Bất chợt, Triệu Hoài lại mơ hồ cảm thấy có điều bất thường sau lưng. Đến khi hắn ta quay đầu nhìn lại, tức thì được phen ngỡ ngàng. Không biết từ bao giờ, Cảnh Hoà đã g·iết ra được một cảnh hoang tàn. Khí tức của hắn ta, khủng bố đến đáng sợ.

- Wa, xem ra ta đã quá coi thường món v·ũ k·hí đó rồi. Phải giải quyết cái rắc rối này sao đây? Phiền thật!- Nhìn về một màn này, Triệu Hoài vẫn là có chút ngán ngẫm.

Không nằm ngoài dự liệu, yêu ma nơi đây đều bị Cảnh Hoà làm cho thức giấc. Cũng mai lúc này là ban đêm, thực lực của bọn chúng liền giảm sút đi không ít. Nếu không, với sức của hai người bọn họ cũng khó lòng mà đối phó. Nhưng như thế, cũng không được phép chủ quan.

Dưới tác dụng phụ của Toái nguyệt huyết đao, Cảnh Hoà liền trở nên khát máu hơn bao giờ hết. Hai mắt đỏ ngầu, dáng vẻ tràn đầy c·hết chóc. Ma gặp diệt ma, yêu cản g·iết yêu. Cảm giác rằng, cho dù có bao nhiêu yêu ma đi chăng nữa, cũng không đủ để hắn ta g·iết.

Toái nguyệt huyết đao một lần nữa, trở thành món v·ũ k·hí sắc bén trong tay hắn ta. Khí tức toả ra, khiến cho yêu ma không dám lại gần. Uy lực không chỉ mạnh mẽ mà tốc độ còn là cực kì chớp nhoáng. Mỗi một đòn chém tới, đều dễ dàng lấy mạng kẻ địch.



Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, Triệu Hoài ngược lại không chút gấp gáp mà là lựa chọn cẩn thận quan sát. Hắn đây là muốn chứng thật xem, suy nghĩ của bản thân có chính xác hay không. Và quả nhiên như những gì hắn ta nghĩ, món v·ũ k·hí đó không bình thường chút nào cả.

- Chậc chậc, cái tên Lí Sự kia, dám chơi ta à?- Lời này nói ra, Triệu Hoài một mặt âm ưu lộ rõ.

Ban đầu, vốn dĩ là muốn yên tĩnh hành động. Bây giờ xem ra, nơi đây đã trở thành chiến trường tàn khóc. Cảnh Hoà có được Toái nguyệt huyết đao, mặc sức tung hoành, càn quét nơi này. Yêu ma thấy vậy, liền lập tức phản công.

Không biết từ đâu, bất chợt xuất hiện hai yêu thụ to lớn. Trông không khác gì, những cây cổ thụ lâu năm. Nhưng vẻ mặt, lại hung ác hơn nhiều. Móng vuốt sắc nhọn, bàn tay hoá dài. Hình dạng, còn là dọa người không ít.

Ngay lập tức, Cảnh Hoà nhanh như chớp mà xông đến. Tay cầm chặt v·ũ k·hí, mạnh mẽ mà ra đòn. Liên hoàn chém cứ thế mà được tung ra, nhanh đến mức khó mà nhìn rõ. Nhưng đáng tiếc, lại chẳng mải mai gây ra tổn hại gì đến đối phương.

Đổi lại, Thụ Yêu vung tay mà đánh. Đem hắn ta, trực tiếp đẩy lùi về sau. Cánh tay, bất giác mà truyền đến cơn đau nhức dữ dội. Chưa kịp nhìn rõ tình hình, yêu ma đã tiếp tục tung đòn đánh tới. Cảnh Hoà với trạng thái hiện tại, liền cường công đáp trả.

Thanh âm va nhau, vang vọng cả khu rừng. Đang lúc Cảnh Hoà cùng với kẻ địch đọ sức thì con Thụ Yêu còn lại đã xuất hiện phía sau lưng hắn ta. Nhanh tay mà ra đòn đánh lén, đem hắn đánh văng xa ra cả thước. Cả người lăn lộn trên mặt đất, dáng vẻ còn là đôi phần thảm hại.



- Mẹ kiếp nhà ngươi, dám chơi bẩn!- Cảnh Hoà hét lớn, phẫn nộ không thôi.

Nói rồi, mặc cho v·ết t·hương trên người. Hắn ta như con hổ đói, trực tiếp lao thẳng vào con mồi của mình. Chỉ là đáng tiếc, ai là kẻ đi săn, ai là con mồi. Trong trận chiến này, khó mà nói rõ. Chỉ biết là, Cảnh Hoà hiện tại đã hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh vốn có mà hành động theo bản năng.

Dưới tác dụng của trạng thái hóa cuồng, tốc độ không chỉ được tăng nhanh mà uy lực của mỗi đòn t·ấn c·ông đều được cường hóa không ít. Mặc dù như thế, hắn ta cũng khó bề mà hạ gục được hai yêu ma trước mắt.

Thụ Yêu, yêu ma cấp 4 đỉnh cấp, lớp da còn cứng hơn cả sắc đá. Đều quan trọng nhất, là không có máu để Toái nguyệt huyết đao hấp thụ. Công năng của nó cũng vì đó, liền giảm đi một nửa. Chỉ mới đánh một lúc, đã đuối sức thấy rõ. Còn tiếp tục kéo dài, không tránh khỏi thua thiệt.

- Hừm, xem ra là vẫn còn một số hạn chế nhất định. DG, ngươi nói thử xem. Toái nguyệt huyết đao đó, sau khi hấp thụ đủ máu tươi. Liệu có hồi phục, trở về nguyên trạng hay không? Thậm chí, còn có thể trở nên mạnh hơn?- Triệu Hoài đứng một bên quan sát, cẩn thận mà đánh giá tình hình.

- Chuyện này... Khó mà nói trước được điều gì. Chỉ là bây giờ, ngươi không phải nên lo lắng cho tên kia hay sao?- DG đáp lời, tiện thể mà nhắc nhở.

- Hắn sao? Một chút khó khăn đó thì ăn thua gì. Ta muốn nhân cơ hội này, rèn luyện tâm trí hắn ta một chút. Không thì sau này, làm sao mà chịu được cám dỗ bao la ngoài kia! Cố lên, đánh mạnh vào!- Triệu Hoài thản nhiên mà đáp, không chút bận tâm.

- Không biết cái tên đó, đi theo ngươi là đúng hay là sai nữa đây? Trước mắt là thấy, hắn ta thảm rồi đây!- DG nói tiếp, giọng điệu còn là có chút thương cảm.

- Là đúng hay sai, cũng chỉ có mình hắn ta là có tư cách nhận định. Ta hay ngươi, có nói gì đi chăng nữa cũng là tốn công vô ích mà thôi!- Triệu Hoài nhẹ đáp, nhưng không kém phần đạo lí.