Cảnh Hoà càng đánh thì càng hụt hơi, cả người mất sức lộ rõ. So với hai Thụ Yêu mà nói, là hoàn toàn kém xa. Mà một mình hắn ta phải đối đầu với cả hai, thua thiệt là điều không sao tránh khỏi. Nhưng như thế, tên này vẫn là điên cuồng đánh tới.
Cảnh Hoà dồn lực vào tay, tụ khí vào Toái nguyệt huyết đao. Mạnh mẽ mà đánh ra một đòn, uy lực kinh người. Chớp lấy thời cơ yêu ma không chú ý đến, liền chém đứt một cánh tay của nó. Tiện thể xoay người, nhanh như cắt mà ra tiếp một đòn nữa.
Đem phần thân của con Thụ Yêu còn lại, chém ra một đường, tạo thành thương tổn không nhỏ. Trông một khoảnh khắc, hắn ta đã tỏa sáng. Đổi lại, Cảnh Hoà chỉ mới vừa tiếp đất, không biết từ đâu một cào quào tới. Đem hắn, trực tiếp đánh lùi về sau.
Chưa kịp định thần, con Thụ Yêu còn lại đã xuất hiện ngay trước mặt. Giơ nắm đấm lên cao, mạnh mẽ mà đánh xuống. Tốc độ cực nhanh, Cảnh Hoà khó bề phản ứng. Theo phản xạ, ngay lập tức đưa Toái nguyệt huyết đao đỡ lấy. Mặt đất dưới chân hắn ta, đều vỡ thành từng mảnh vụn.
Vết thương trên người Thụ Yêu ban nãy, trông giây lát nó đã hồi phục hoàn toàn, không chút tổn hại. Cánh tay b·ị c·hém đứt kia, cũng đã mọc lại không khác gì ban đầu. Thậm chí, cảm giác rằng khí tức của hai yêu bọn chúng còn là gia tăng không ít.
- Cái gì? Phục hồi nhanh đến vậy sao?- Chứng kiến một màn này, Cảnh Hoà mười phần kinh ngạc.
Ngay lập tức, hắn ta dồn lực mà đẩy cánh tay của Thụ Yêu ra. Bản thân liền lùi sâu về sau tránh né. Chung quy thực lực giữa hai bên, cách biệt vẫn là quá lớn. Còn tiếp tục đánh, đó chính là lấy trứng chọi đá, đem mạng mình ra mà đùa. Giờ, tránh đi trước vẫn hơn.
Cảnh Hoà muốn bỏ chạy, nào đâu có dễ đến thế. Thụ Yêu đưa tay xuống đất, mặt đất liền phát sinh biến hóa. Mắt thấy, là vô số rễ cây hướng thẳng hắn ta là tới. Đến lúc nhận ra, mọi chuyện đã quá muộn rồi. Hai chân của hắn, đã bị rể cây hoàn toàn khóa chặt.
- Khốn kiếp! Chuyện quái gì vậy?- Trước tình thế này, Cảnh Hoà không khỏi ngỡ ngàng.
Nhưng rất nhanh, hắn ta đã lấy lại bình tĩnh. Tay cầm chặt v·ũ k·hí, từng nhát vung ra, chém đứt rễ cây dưới chân. Cũng mai là phản ứng kịp thời, mới có thể tránh khỏi trói buộc của kẻ địch. Nếu không chỉ cần một giây nữa thôi, cái giá phải trả khó mà nói rõ.
Cảnh Hoà giờ đây, dấu hiệu xuống sức càng là lộ rõ. Hơi thở từng nhịp nặng nề, sắc mặt nhợt nhạt. So với lúc nãy mà nói, là một trời một vực. Không quá ba chiêu, nhất định sẽ bại. Bây giờ cần nhất, chính là làm sao thoát khỏi hai con Thụ Yêu này. Không thì cái mạng nhỏ của hắn ta, tùy thời đều có thể mất.
- C·hết tiệt! Cái đám khốn kiếp này, còn khó đối phó hơn ta tưởng. Không lẽ...
Lời chưa kịp dứt, kẻ địch đã tiếp tục t·ấn c·ông. Thụ Yêu nhanh như chớp mà tiếp cận, vung vuốt cào tới. Ra đòn dồn dập, ý đồ tiêu diệt con mồi. Cảnh Hoà thấy thế, liền lùi người mà tránh. Nào ngờ, chỉ vì một phút lơ là, liền bị con yêu ma còn lại phục kích, khóa chặt hai chân.
Trước mặt là một quyền đánh tới, dưới chân là rễ cây quấn thân. Hắn ta hiện tại, đã vô lực phản kháng, là miếng mồi ngon của yêu ma. Chỉ biết giương mắt mà nhìn, c·ái c·hết cận kề. Ngay lúc này, một thân ảnh quen thuộc bất ngờ xuất hiện.
Không biết từ đâu bay tới, kim thương liền đem quyền ấy chặn lấy. Triệu Hoài cùng với Thụ Yêu đọ sức, không chút thua kém. Khí tức hai bên giao nhau, mãnh liệt không thôi. Hắn ta kịp thời cứu nguy, nhặt về cái mạng của Cảnh Hoà.
- Bụt, là người sao? Sợ c·hết ta mất!- Cảnh Hoà cất tiếng, được phen thở phào nhẹ nhõm.
- Chuyện đó để nói sau đi, chúng ta rời khỏi nơi này rồi nói tiếp!- Triệu Hoài đáp lời, một thân nghiêm túc hơn thường.
Nói rồi, Triệu Hoài đem thương chém lấy rễ cây dưới đất. Một tay túm lấy Cảnh Hoà, lùi người về sau tránh lấy một quyền của đối thủ. Từ trong người lấy ra một viên Phích lịch hoả pháo, ném thẳng vào kẻ địch. Theo đó, là một t·iếng n·ổ rền trời vang lên, khói lửa mịt mù.
Nhân cơ hội này, Triệu Hoài cùng với Cảnh Hoà ba chân bốn cẳng mà chạy. Động tĩnh mà họ gây ra là không nhỏ, không biết sẽ thu hút bao nhiêu yêu ma theo âm thanh mà tới. Chuồn đi trước, đó mới là thượng sách. Ở lại thêm một chút nữa thôi, muốn đi cũng đi không nổi nữa.
- Đã nói với ngươi rồi, âm thầm hành động thôi. Ngươi thì hay ời, không những náo loạn nơi đó mà còn là khua chiêng gõ trống. Đây là chê bản thân sống đủ lâu rồi chứ gì?- Triệu Hoài cất tiếng, nói lời quở trách.
- Tại... Tại ta hăng quá. Nhưng mà vừa rồi, g·iết đã lắm. Người không biết đâu, cái cảm giác...- Cảnh Hoà chưa kịp nói hết lời, Triệu Hoài đã vội cắt ngang.
- Cảnh Hoà, g·iết chóc không phải là điều tốt. Ngươi còn trẻ, tương lai còn dài, con đường cần đi còn xa, đừng nên quá đắm chìm vào trong nó. Đừng để bản thân lạc lối trên chính con đường mà mình đã chọn. Hiểu chưa hả?- Triệu Hoài trầm giọng mà nói, ánh mắt ấy sắc bén nhưng tựa hồ lại có chút ưu buồn.
- Ta... Ta biết rồi. Lần sau... À, ừm không có lần sau nữa đâu!- Dư âm ban nãy cho đến tận giờ, Cảnh Hoà vẫn là cảm nhận một cách cực kì rõ ràng.
- Con dao đó, trả lại cho ta!- Triệu Hoài nói tiếp, nhưng không quên liếc nhìn đối phương một cái.
- Người có thể cho ta... Món v·ũ k·hí này hay không? Ta cảm thấy, nó rất là thuận tay!- Cảnh Hoà đưa tay gãi đầu, gượng cười mà đáp. Có được Toái nguyệt huyết đao, tự tin của hắn ta liền được gia tăng không ít. Vì đó, mà muốn chiếm làm của riêng.
- Không được! Thực lực của ngươi hiện tại không đủ mạnh, tâm trí thì thiếu kiên định. Nếu như l·ạm d·ụng nó, sẽ có ngày tự rước họa vào thân. Tốt nhất, là tự mình trở nên mạnh hơn đi. Dù sao những thứ này, cũng điều là ngoại lực. Chỉ có bản thân cường đại, mới là ăn chắc mặc bền!- Lời này nói ra, Triệu Hoài mười phần nghiêm nghị.
- Vậy tiếp theo, chúng ta cần phải làm gì?- Mặc dù không muốn nhưng Cảnh Hoà cũng còn cách nào khác, đành phải giao ra Toái nguyệt huyết đao.
- Vốn dĩ muốn nhân cơ hội bọn nó suy yếu, ra tay kích sát. Như vậy, là chúng ta có 50% chiến thắng trong tay. Bây giờ xem ra, phải thay đồ kế sách mới được!- Triệu Hoài trầm ngâm mà nói, một mặt suy tư.
- Hay là chúng ta... Nghỉ ngơi một chút đi. Ta cảm thấy, bản thân rất mệt, rất muốn nghỉ ngơi!- Cảnh Hoà bất chợt lên tiếng, đôi phần ủ rũ.
- Nghỉ ngơi? Ngươi đùa ta đấy à? Chúng ta làm quái gì có thời gian mà nghỉ ngơi. Chịu khó tí đi, làm một lần ăn cả đời. Người khác có muốn, cũng không được đâu!- Triệu Hoài nhíu mày, ra sức khuyên nhủ.
- Ta cũng muốn lắm, nhưng mà cơ thể lại không cho phép. Bây giờ, ta...- Lời chưa kịp dứt, Cảnh Hoà đã b·ất t·ỉnh nhân sự, ngã dập mặt xuống đất.
- Hửm? Wa, có cần phải làm như vậy không hả? Đêm còn dài, mà đã dừng cuộc chơi sớm thế sao? Hazz, để ta tự mình hành động vậy. Xem ra, khó nhằn rồi đây!- Nhìn về một màn này, Triệu Hoài nhẹ lắc đầu ngán ngẫm. Nhưng bất giác lại mỉm cười đầy nham hiểm, gợn người không thôi.
Hết cách, hắn ta đành vác lấy Cảnh Hoà. Cả hai cứ thế, mà biến mất trong màn đêm thăm thẳm. Đây cũng chỉ mới là khởi đầu, trò hay còn ở phía sau. Thời gian cấp bách, Triệu Hoài cũng chỉ có thể tranh thủ từng chút một. Dù sao đêm tối, cũng tiện hành động hơn.