Long Cơ Chiến Hồn

Chương 337: Hoa Bạch Dương Tử



Thanh Đạt một lần nữa gặp lại Hồ Sở, kí ức xưa bỗng chốc ùa về. Nhớ lại bản thân đã từng chịu thiệt trong tay cô ta như thế nào, trong lòng bất giác mà sinh ra một tia sợ hãi. Nhưng hiện tại, cần nhất vẫn là đối mặt bình tĩnh. Không thì cảnh tượng ngày xưa, bất kì lúc nào cũng có thể lặp lại.

- Cô đây là xem ta như trò đùa à? Chơi như thế đủ rồi, có gì thì nói. Ta không có thời gian mà dây dưa với cô đâu!- Đối diện là sự mê hoặc không ngừng của đối phương, Cảnh Hoà lại điền nhiên như không.

( Má nó, đừng có mà làm như vậy nữa, ta sắp chịu không nổi rồi đây. Bình tĩnh lại nào, không động tâm là không động tâm!) Ngoài mặt điềm tĩnh là thế nhưng hắn sớm đã kiềm lòng không được. Mắt thì láo liên nhìn trộm, bất giác mà nuốt một ngụm nước bọt thật to.

- Có cần lạnh lùng thế không? Ta không phải đến đây là để giúp ngươi đó sao?- Hồ Sở đưa tay vuốt nhẹ mặt hắn ta, càng là mê hoặc lòng người.

- Có gì thì nói là được rồi, không cần phải động tay động chân thế này đâu. Cô đấy, không hại ta đã là tốt lắm rồi. Ở đó mà giúp!- Cảnh Hoà hất tay đối phương ra, ngoài mặt thì lạnh lùng nhưng trong lòng không khỏi loạn nhịp.