Long Cơ Chiến Hồn

Chương 341: Gia Kiệt cùng với Mỹ Duyên, bắt đầu ra tay cướp đoạt



Ngay sau tiếng hét ấy, không biết là bao nhiêu học viên lũ lượt mà đến. Dẫn đầu là Huỳnh Như, một mặt căm phẫn lộ rõ. Theo sau là vô vàn những người khác. Chẳng mấy chốc, đã đem nơi đây bao vây thành một vòng tròn lớn. Cho dù là một con kiến, cũng khó lòng mà chui lọt.

- Là tên khốn nào lấy bảo vật trên tay ta, còn không mau trả lại đây?- Huỳnh Như lớn tiếng mà nói, tức giận khôn nguôi.

- Bảo vật ở đây, các ngươi có giỏi thì đến đây mà lấy!- Thanh Đạt hét lớn, thêm phần khiêu khích.

- Tìm c·hết!- Huỳnh Như lạnh giọng mà nói, mười phần căm phẫn.

Ngay lập tức, đám người kia liền tham gia vào trận quần chiến trước đó. Trong giây lát, thế cục đã rơi vào hỗn loạn. Là người nhà hay kẻ địch, đều đánh hết. Ai nấy cũng đều vì bảo vật mà ra tay không kể nặng nhẹ, dốc sức mà đánh. Đây, cũng chính là điều mà Thanh Đạt muốn, càng loạn càng tốt. Chỉ có như thế, bản thân mới có cơ hội bỏ chốn.

Văn Thành đứng một bên quan sát, nhìn về cảnh tượng trước mắt, bất giác nhíu mày. Chỉ là hắn không ngờ tới, đối phương lại có thể làm ra được một màn này. Muốn gây náo loạn để bỏ chạy, không dễ thế đâu. Bất quá, người thì có đi nhưng bảo vật nhất định phải để lại.

- Cái trò này các ngươi chơi còn chưa chán sao? Ta thì chán rồi đấy. Đây cũng không phải là lần đầu, một chiêu mà dùng đến hai lần. Vô dụng mà thôi!- Lời này nói ra, Văn Thành mơ hồ nhớ về chuyện xưa. Cái thời mà hắn ta vây bắt Triệu Hoài, cũng từng trải qua một màn như thế này.

- Người đâu, lui quân!- Văn Thành hạ lệnh, cho người rút lui. Bảo toàn lực lượng, tránh tiêu hao không cần thiết.



- Way, ở lại chơi thêm một chút nữa đi. Sao đi sớm vậy? Ta là ta thấy, các ngươi không được rồi đấy!- Nghe được lời đó, Thanh Đạt không khỏi hoang mang. Xem ra bản thân, phải tùy cơ ứng biến rồi.

Mặc cho hắn ta có nói thế nào, đám người đó đều đồng loạt rút quân, lui binh khỏi trận chiến này. Để cho hắn, tự mình đối chiến với những học viên của Học viện Ngự Quy. So với ban nãy mà nói, chỉ có hơn chứ không kém. Đây, khác gì bê đá tự đập chân mình.

- Tên khốn kia, còn không mau giao trả bảo vật cho ta! Ngươi đây là đang tìm c·hết, có biết không hả?- Huỳnh Như nói lớn, một thân uy thế hơn người.

- Muốn lấy à? Thì phải xem cô có năng lực hay không đã. Nhưng chỉ dựa vào chút năng lực này của các ngươi, e là khó mà lấy được rồi!- Thanh Đạt nhẹ cười mà đáp, mười phần tự đắc.

- Còn mạnh miệng được à? Tìm c·hết! Nhật nguyệt luân phiên trận!- Huỳnh Như nghiêm giọng mà nói, nét mặt liền trở nên lạnh lùng hơn.

Nói rồi, đám người bọn họ liền bày trận. Lấy hắn ta làm trung tâm, vây nhốt phía trong. Vẫn là như trước đây, tạo thành hai vòng xen kẽ. Từng kiếm chém tới, khó mà đề phòng. Không chỉ nhanh, mà còn là ảo diệu không thôi. Khiến cho Thanh Đạt, phải khốn đốn mà phòng thủ.

Chưa kịp nhìn rõ, đối phương đã ra tay đánh tới. Xoay người về sau, người trước liền t·ấn c·ông. Hắn ta cứ như chong chóng bị bọn họ xoay vòng vòng. Muốn phản kháng nhưng lực bất đồng tâm, ra đòn thì b·ị đ·ánh chặn. Người ta đánh thì lại chặn không được, khốn đốn vô cùng.

- Từ từ thôi, gì mà đánh ghê vậy? Phải để cho ta, thở tí chứ? Ây da!- Thanh Đạt hét lên trong bất lực, nhẹ cười nhưng lòng lại đau nhói.



Hắn ta càng nói thì bọn họ đánh càng dữ dội hơn. Chẳng mấy chốc, trên cơ thể Thanh Đạt đã chi chít v·ết t·hương. Còn đâu, dáng vẻ ngạo mạn ban đầu. Giờ, nhìn không khác gì con chó rách cả. Đúng là vận đổi sao dời, thời thế thay đổi.

Cho dù có như vậy, Thanh Đạt vẫn là không chịu giao Hoa Bạch Dương Tử ra. Kiên trì chống chọi, mới có thể giành lấy thắng lợi. Nhưng mà cái kiểu này, không khéo cố quá lại là quá cố. Vì một lần sỉ gái mà thành ra thế này, nó cũng đáng lắm chứ.

- Đây là các ngươi ép ta đấy nhé, đừng có mà trách ta ra tay độc ác!- Thanh Đạt nghiến răng mà nói, giờ mới là lúc nghiêm túc đối chiến.

Lời vừa dứt, hắn ta ngay lập tức gia khí toàn thân. Dồn lực vào tay, mạnh mẽ mà xuất ra một quyền. Đem người trước mắt, trực tiếp đánh lui về sau. Như thế là vẫn chưa đủ, không cho bọn họ kịp thời phản ứng. Xoay người mà tung ra một cước nữa, đem trận pháp của đối phương, phá tan hơn nửa.

- Giữ vững đội hình, đừng để hắn ta có cơ hội chạy trốn!- An Nhiên, Huỳnh Như đồng thời lên tiếng.

- Chạy trốn? Vốn dĩ là ban đầu ta định làm như vậy nhưng bây giờ thì đã quá muộn rồi. Các ngươi, đều phải nhận lấy sự trừng phạt của ta đi!- Lời này nói ra, Thanh Đạt mười phần nguy hiểm.



Thuận thế mà đánh tới, tay đấm chân đá liên tục ra đòn. Mỗi đòn tốc độ không chỉ nhanh mà uy lực còn là kinh người. Khiến cho đối phương, nhất thời khó mà chống đỡ. Chỉ là bọn họ không ngờ tới, thực lực của Thanh Đạt lại mạnh mẽ đến như vậy. Xem ra, đã là coi thường hắn ta rồi.

Trong chốc lát, đội hình của đối phương cũng vì thế mà r·ối l·oạn. Đã không còn, nhịp điệu t·ấn c·ông dồn dập như phút ban đầu. Nhưng tình hình của Thanh Đạt cũng không khá khẩm hơn là bao. Thể lực giảm sút đi thấy rõ, hơi thở từng nhịp nặng nề. Tình trạng hai bên, phải nói là một chín một mười.

- Có cần phải tuyệt tình như này không hả? Hay là chúng ta chia ra đi, mỗi bên một nửa. Tránh mất tình cảm, như vậy có được hay không?- Mắt thấy tình hình không ổn, Thanh Đạt liền ra sức mà hòa hoãn.

- Giữa chúng ta, có tình cảm để mất à? Nói nhiều nhưng thế làm gì, nộp mạng đi!- Huỳnh Như kiên quyết mà đáp, không chút nhân nhượng.

- Wa, nếu đã như thế, vậy thì đành nhường cho các ngươi vậy. Ta không chơi nữa, cầm lấy đi!- Nói rồi, Thanh Đạt liền từ trong người mà ném ra một vật.

Nhìn kĩ, nó chính là pháo sáng. Ngay lập tức, khung cảnh liền rơi vào một màu trắng xóa. Đối phương nhất thời, khó mà đề phòng liền trúng chiêu hiểm của hắn ta. Thanh Đạt cũng nhân cơ hội này, một đường trốn chạy. Tốc độ nhanh như tên bắn, không thì bản thân lại được phen mềm mình.

- Người đâu? Mau, đuổi theo cho ta!- Đến khi Huỳnh Như mở mắt ra, đối phương đã rời đi từ bao giờ. Liền dốc sức truy tìm, dù sao món vật đó, nhất định phải lấy về cho bằng được. Không chỉ vì là giá trị của món bảo vật, mà còn là thể diện của bọn họ nữa.

Thanh Đạt một bên, chưa đi được bao xa. Lại một lần nữa, gặp được kẻ muốn c·ướp. Bất chợt, hai bóng đen xuất hiện. Không nói nhiều lời, một kích đã đánh tới. Thanh Đạt vẫn là kịp thời xoay người tránh né, đưa mắt nhìn tới hóa ra là người quen. Đối phương không ai khác, mà là Mỹ Duyên cùng với Gia Kiệt. Xem ra lần này, có chút khó nhằn rồi đây.

- Hai người các ngươi cũng muốn c·ướp nữa à? Không ngờ tới đấy!- Thanh Đạt mở lời, giọng điệu không khỏi bỡn cợt.

- C·ướp? Sao lại nói là c·ướp? Ngươi rõ ràng là lấy được bảo vật đó ở chỗ chúng ta. Ta chỉ là thay mặt bọn họ đòi lại mà thôi, có cần nói khó nghe như thế không?- Gia Kiệt trầm giọng mà đáp nhưng không kém phần mỉa mai.

- Đồ trong tay ta là của ta, gì mà đòi lại ở đây? Ngươi có giỏi thì tới đây mà lấy!- Thanh Đạt không chút ngần ngại mà nói lời khiêu khích, vẻ mặt còn là thách thức không ít.