Long Cơ Chiến Hồn

Chương 342: Thanh Đạt, vẫn là bỏ chạy



Đối diện là hai thiên kiêu của Học viện Ngự Quy, Thanh Đạt vậy mà lại không chút sợ hãi. Ngược lại, còn là ra sức khiêu khích hai người bọn họ. Chỉ là không biết, hắn ta sẽ vì hành vi này mà trả giá như thế nào. Hay là bản thân hắn, sớm đã có tính toán trong lòng. Mọi chuyện, chỉ một chút nữa thôi liền sẽ rõ.

Sau khi nghe được những lời đầy thách thức đó, Gia Kiệt sắc mặt không vui lộ rõ. Với Tường thiên tam kích trong tay, ngay lập tức ra đòn công kích. Thấy vậy, Thanh Đạt liền lùi người né tránh. Còn không quên, giơ ngón tay giữa với đối phương.

- Muốn đánh chứ gì? Ta lại sợ ngươi quá cơ!- Thanh Đạt ra sức mà trêu tức đối thủ, miệng cười yếm trá.

- Ta cảm thấy, ngươi so với tên kia, còn đáng ghét hơn thì phải!- Gia Kiệt nghiến răng mà nói, tức giận bội phần.

Tay cầm chặt v·ũ k·hí, quét ngang một đường đầy uy lực. Gia Kiệt đánh tới, càng là ác liệt không thôi. Cũng mai Thanh Đạt kịp thời lệch người, mới tránh được một đòn chí mạng. Hắn ta chưa kịp nắm bắt tình hình, kẻ địch đã áp sát ngay trước mặt.

Một lần nữa, liên hoàn kích đánh đến. Như vũ bão mưa tên, khó bề tránh né. Thế là, Thanh Đạt đành bất đắc dĩ. Gia khí toàn thân, nghiêm mình chống đỡ. Khí tức hai bên giao nhau, phải nói là mười phần mãnh liệt. Mỗi đòn v·a c·hạm, thanh âm vang vọng. Thực lực cả hai, khó mà xem thường cho được.

Nhưng suy cho cùng, Thanh Đạt vẫn là có chút yếu thế. Không những thua thiệt về cấp bậc, mà trận giao chiến trước đó đã tiêu hao không ít thể lực của hắn ta. Bây giờ, là đang gắng gượng mà đánh. Chỉ một chút nữa thôi, khó lòng cầm cự.

( C·hết tiệt, tên này sao lại mạnh như con trâu điên thế này? Thấy Triệu Hoài đánh dễ ăn lắm mà? Xem ra đã coi thường hắn ta rồi. Thua là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn. Giờ, phải làm sao đây?) Trước tình thế hiện tại, Thanh Đạt bất giác mà nhíu mày.

- Sao? Ngươi không phải mạnh miệng lắm à? Mặt lại nhăn như đít khỉ thế kia, đánh có nổi hay không vậy? Để anh đây, còn nhường nữa!- Thấy thế, Gia Kiệt liền buông lời mỉa mai.



- Không cần ngươi phải nhường, chỉ là chút thực lực này mà muốn làm khó ta. Nằm mơ đi!- Mặc dù là đánh không lại, Thanh Đạt vẫn là cứng miệng tới cùng.

- Thế thì, chịu c·hết đi!- Nói rồi, Gia Kiệt liền vận khí, thi triển bí kĩ của bản thân.

Huyền minh bá khí, đem khí của bản thân đã cô đặc trước đó, một lần bạo phát. Ngay lập tức, sức mạnh liền được gia tăng đến mức cực đại. Chỉ với một đòn, liền có thể đem tảng đá lớn đánh nát, vỡ vụn thành từng mảnh. Nhưng có điều nhược điểm lớn nhất của bí kĩ này là cần phải có thời gian tụ khí, không thì không tài nào thực hiện cho được.

Gia Kiệt vốn dĩ là chưa muốn thi triển bí kĩ này, phòng cho một màn về sau, tránh trường hợp bất trắc. Nhưng vì những lời lẽ khó nghe của đối phương, liền không suy nghĩ nhiều mà trực tiếp thi triển. Đây, rõ ràng là muốn chơi tới bến với đối thủ.

Mỗi đòn Gia Kiệt đánh ra giờ đây, uy lực đã khác xưa, mạnh mẽ đến kinh người. Đến mức, Thanh Đạt không có khả năng chống trả. Chỉ có thể, một đường tránh né. Không khéo, hắn ta lại được mềm mình phen này. Cái giá của việc nói đểu người khác, nó chính là như vậy.

- Ngươi... Có gì thì từ từ nói. Hay là chúng ta thương lượng lại một chút đi có được không hả?- Mắt thấy tình hình không ổn, Thanh Đạt liền hạ giọng cầu xin.

- Muốn thương lượng? Muộn rồi! Ngươi tốt nhất là đưa cái cổ đây, để ta cắt tiết. Tránh cho đau khổ về sau!- Lời này nói ra, Gia Kiệt còn là ngạo mạn không ít.

- Vậy là không thương lượng chứ gì? Tưởng mình ngươi có chiêu thức à? Ta cũng có!- Cầu tình không được, Thanh Đạt bí quá hoá liều liền bắt đầu giở trò.

Mắt thấy, hắn ta nét mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén. Trông mười phần nguy hiểm, không khác gì những kẻ đường cùng khuất lối cả. Điều này, dọa cho Gia Kiệt bất giác mà lui bước về sau. Đối phương điên lên cắn một phát thì lại rõ khổ, đề phòng trước vẫn là hơn.



- Ngươi... Con mẹ nó, định làm gì vậy?- Gia Kiệt hoang mang mà hỏi, tay càng là nắm chặt v·ũ k·hí.

- Đây là ngươi ép ta đấy, đừng có mà trách ta...- Thanh Đạt hùng hồn mà nói, khí thế ngời ngời.

- Trách gì? Trách ngươi quá yếu đuối à?- Ngay lập tức, Gia Kiệt liền tặng cho đối phương một cái tát trời giáng. Lệch cả quai hàm, nhục không gì tả.

- Ngươi đừng có mà quá đáng, ép người vào đường cùng chứ?- Thanh Đạt nói lớn, cố gắng giữ cho mình chút thể diện còn lại.

- Ta thích như vậy đấy, ngươi làm gì được ta?- Vừa nói, Gia Kiệt vừa tặng cho đối thủ những cú tát thân yêu. Ép cho tên đó, phải lui bước về sau.

- Đau ờ nghen, không có giỡn à?- Bất lực, Thanh Đạt chỉ có thể hòa hoãn tình hình.

- Ai mà giỡn với ngươi, ngon bật thử coi. Xem ta có đánh ngươi ra bã hay không? Ở đó mà giỡn!- Gia Kiệt được nước lấn tới, không xem đối phương ra gì.



- Gia Kiệt, được rồi, đừng có đùa nữa. Mau nhanh chóng lấy bảo vật, đừng quên chúng ta còn có việc cần phải làm!- Mỹ Duyên một bên lên tiếng, nói lời nhắc nhở.

- Cô mà không nhắc, ta xém tí thì quên mất. Tại cái tên này không, làm ta bực c·hết đi được. Còn ngươi nữa, không mau giao bảo vật ra đây. Nhìn gì hả?- Gia Kiệt nghiêm giọng mà nói, một mặt hách dịch không thôi.

Nghe được lời đó, Thanh Đạt cũng chỉ đành miễn cưỡng làm theo. Đưa tay vào trong áo, giơ ra ngón tay giữa mà giao cho đối phương. "Ta chỉ có cái này thôi, ngươi có lấy hay không?". Nói rồi, không để cho Gia Kiệt phản ứng, liền tặng cho hắn ta một đấm thẳng mặt.

- Thoải mái không hả?- Thanh Đạt giờ đây, đã cách xa đối phương cả mười mét.

- Tên khốn kiếp nhà ngươi, dám chơi ta!- Gia Kiệt nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ tột độ.

- Ta chơi ngươi đấy, ngươi làm gì được ta? Đừng tưởng thực lực hơn ta là muốn gì thì làm. Muốn lấy đồ trên người ta, ngươi đấy, chờ kiếp sau đi!- Thanh Đạt nhẹ cười, mười phần thoả mãn.

- Ngươi tốt nhất là đừng để ta bắt được, bằng không... Ta lóc da lột xương ngươi!- Gia Kiệt khuôn mặt căng hết cỡ, cay cú không ít. Vừa bị lừa mà vừa bị đấm, ai mà không tức cho được.

- Nào bắt được ta đi rồi tính tiếp. Không rảnh mà chơi với ngươi nữa, tạm biệt. Không hẹn ngày gặp lại!- Trước khi rời đi, Thanh Đạt còn không quên nói lời chọc tức đối phương.

- Mỹ Duyên, nhất định phải bắt được hắn ta. Sau đó, t·rừng t·rị thích đáng. Đi thôi!- Nói rồi, Gia Kiệt liền tức tốc mà đuổi theo.

- Hazz, vẫn là chứng nào tật nấy. Thật là không hiểu nổi các ngươi mà!- Mỹ Duyên thở dài một hơi, vẻ mặt còn là có chút ngao ngán. Nói thì nói thế thôi, vẫn là phải nối bước theo sau hắn ta.

Một bên khác, nhóm người của Văn Thành đang đứng đằng xa mà quan sát tình hình từ đầu cho tới giờ. Mắt thấy đám người đó đã rời đi, Thị Thu nhịn không nổi liền cất tiếng dò hỏi: "Anh, tiếp theo chúng ta cần phải làm gì?"

- Đi thôi, quan sát thời cơ là được rồi. Tùy thời ra tay, âm thầm hành động. Đừng có mà gấp gáp, còn có kẻ đứng sau chúng ta nữa đấy. Cẩn thận một chút, không thì kẻ khác được lợi mất!- Văn Thành trầm giọng mà nói, ánh mắt thì chăm chú mà nhìn về phía xa. Nơi đó, có hai bóng hình đang đứng nhìn hắn ta.