Đối mặt là Gia Kiệt điên cuồng đâm chém, Triệu Hoài lại chẳng mải mai quan tâm tới. Trong lúc tránh né, còn dư sức mà buông lời chọc tức Thị Thu. Nếu đã không dụ được Văn Thành, thì chuyển dời mục tiêu lên em gái hắn ta. Đều là như nhau cả, làm ma c·hết thay cho bản thân.
Nhưng điều này, lại chọc tức Gia Kiệt đến cực điểm. Hắn dù sao cũng thiên kiêu số một của Học viện Ngự Quy ở thế hệ này, lại bị đối phương xem thường, không coi ra gì cả. Như vậy, ai mà không tức cho được cơ chứ. Huống chi, là thiên tài được công nhận như hắn ta.
- Ta sao lại thua tên này? Khốn kiếp, ảo cảnh c·hết tiệt đó. Đáng hận!- Chỉ cần nhớ lại chuyện xưa cùng với thái độ bất cần của đối phương hiện tại, Gia Kiệt tức sôi máu.
- Hả? Ngươi nói gì cơ? Ta nghe không rõ, nói lại xem nào!- Triệu Hoài vẫn là như cũ, gợi đòn trong từng hơi thở.
Đáp lại lời nói đó, Gia Kiệt dồn lực mà đánh tới một kích. Tốc độ cực nhanh, uy lực cực mạnh. Xém tí nữa thôi, trên người Triệu Hoài liền nhiều thêm một một lỗ. Cũng mai là kịp thời lệch người qua một bên nhưng không tránh khỏi thương tổn, phía bên hông liền xuất hiện vết xước.
- Wa, mẹ nó, ra tay thật à? Chỉ là đùa chút thôi có cần phải căng như vậy không hả? Chảy máu rồi này, bắt đền ngươi đấy!- Triệu Hoài đưa tay sờ vào v·ết t·hương, nhăn mặt mà nói.
- Được, lại đây! Ta khâu lại cho, bảo đảm với ngươi đẹp không chỗ chê!- Nói rồi, Gia Kiệt liền đưa kích đâm đến.
- Ngươi đây là muốn á·m s·át ta thì có, chứ giúp đỡ quái gì. Ta nhớ không lầm, giữa ta và ngươi cũng đâu có thù hằn gì lớn. Tranh đoạt bảo vật mà thôi, lấy mạng nhau ra chơi là hơi quá thì phải. Vừa vừa lại bạn ơi, không là ta tố cáo ngươi đấy!- Triệu Hoài luyên thuyên mà nói, phiền phức không thôi. Đâu có biết rằng, đối phương giờ đây căm phẫn ra sao, tức giận đến nhường nào. Thiếu điều, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn ta vậy.
- Tố cáo ta? Ta lại sợ quá đấy!- Gia Kiệt là hoàn toàn không để lời đó vào tai, tiếp tục mà ra đòn công kích.
Dưới thế cuồng công của đối phương, Triệu Hoài bất giác bị nghiền ép mà phải lui bước về sau. Hắn ta đưa thương đỡ lấy, cũng không sao chống đỡ nổi. Cũng phải thôi, một người là đánh là vì ước muốn của bản thân, không chịu thua bất kì một ai. Một người hời hợt mà đánh, chẳng chịu chú tâm. Suy cho cùng, giữa hai người bọn họ vẫn là có sự cách biệt nhất định.
- Mẹ kiếp, ngươi đây là đang ép ta đấy nhé. Muốn đánh chứ gì, ta chiều ngươi vậy! (Cái tên này, sao không giống bình thường chút nào cả? Hôm nay uống lộn thuốc rồi à?)- Không còn cách nào khác, Triệu Hoài đành ra sức mà đánh. Vốn dĩ là muốn tìm ma c·hết thay, nay phải nai lưng mà làm vậy.
Lập tức thi triển bí kĩ: Bất khuất chi ngạo, sức mạnh ngay tức thì được gia tăng. Trước thế như chẻ tre của đối thủ, liền ra đòn phản công. Tiếp tục thi triển kĩ năng: Long ngạo liên hoàn kích mà đáp trả. Từng thương đánh ra, phải nói là mạnh mẽ vô song.
Chẳng mấy chốc, Triệu Hoài đã đưa trận chiến trở lại thế căng bằng. Mặc dù đồng thời thi triển bí kĩ lẫn kĩ năng của bản thân nhưng muốn hoàn toàn áp đảo kẻ địch, đó cũng không phải là việc dễ dàng gì. Nhưng như này, đã là đủ so với những gì mà hắn ta cần rồi.
Thấy đối phương đã nghiêm túc đối chiến, Gia Kiệt cũng theo đó mà sử dụng bí kĩ của bản thân mình: Huyền minh bá khí. Khí tức được tăng mạnh, một thân uy thế hơn người. Ra đòn, là không chút thua kém. Thậm chí, còn là áp đảo không ít.
Hiện tại, trận chiến giữa hai người bọn họ mới thật sự gọi là bắt đầu. Tốc độ ra đòn, đã đạt đến trạng thái nhanh nhất. Mắt thường khó mà theo kịp, đã không còn nhìn thấy đường thương lưỡi kích được nữa. Những người xung quanh chứng kiến, đều được phen ngỡ ngàng.
Chỉ là họ không ngờ tới, còn có một màn này diễn ra. Thiên kiêu chi chiến, quả thật là khác xa người thường. Chỉ cần lơ là một giây thôi, thắng bại liền phân. Vì vậy mà hai người bọn họ, không những phải chịu cường độ cao của việc giao tranh mà còn phải chú ý đến từng chuyển động của đối phương. Để kịp thời ứng biến tình hình, tránh cho bản thân rơi vào thế thua thiệt.
( Tên này còn khó chơi hơn lần trước nữa là sao vậy? Ra đòn vừa nhanh vừa mạnh, khác xa với trước đây. Lẽ nào, hắn đã tiến bộ vượt bậc. Chuyện này, sao ta lại không biết thế? Xem ra, là có chút khó nhằn rồi đây!) Triệu Hoài nhíu mày, sắc mặt không khỏi khó coi.
Mặc dù như thế, tạm thời hắn ta vẫn có thể miễn cưỡng đối chiến. Nhưng với Thiên phú đặc thù của kẻ địch còn đó, khó mà tránh khỏi thua thiệt nếu thời gian kéo dài. Và trên tất cả, điều mà Triệu Hoài trở ngại nhất, chính là Văn Thành phía ngoài quan sát. Khó mà biết được tên đó lúc nào sẽ ra tay, cẩn thận vẫn là hơn.
Nhưng trước tiên, vẫn là làm sao giải quyết Gia Kiệt cái đã. Vốn dĩ là định để bọn họ tương tàn với nhau, chỉ vì tính sai một bước. Giờ, bản thân phải đối phó với cả hai. Điều này, khiến cho Triệu Hoài không khỏi chật vật. Mặc dù như thế, hắn ta vẫn là tự tin ứng phó.
Bất chợt, Triệu Hoài đánh trượt một thương. Ngay lập tức, Gia Kiệt chớp lấy thời cơ này, một kích đánh đến. Đem kẻ địch, đánh lùi về sau mấy bước. Như thế là vẫn chưa đủ, hắn ta theo đó là kết hợp với một đòn quét ngang nữa. Đánh cho đối thủ, không kịp trở mình.
Triệu Hoài trúng chiêu, liền b·ị đ·ánh văng ra xa. Bước chân có phần loạng choạng, eo thì truyền đến cơn đau nhói khó mà diễn tả thành lời. Chân mày nhíu chặt, sắc mặt nhăn nhó không ít. Xem ra là b·ị t·hương không nhẹ, tình hình hiện tại không được khả quan cho lắm.
- Aaa, chậc chậc, đau c·hết mất! Muốn lấy mạng nhau thật à? Quả nhiên là tuổi già sức yếu rồi, không đánh lại bọn trẻ các ngươi nữa. Hazz, không biết chừng nào mới được yên tấm thân này đây!- Triệu Hoài rên rỉ từng tiếng nhưng ẩn trong đó là sự thâm sâu khó dò.
- Đáng đời tên khốn nhà ngươi, b·ị đ·ánh là đáng!- Thị Thu một bên vừa lòng hả dạ, lớn tiếng mà nói.
- Chỉ biết núp sau lưng người khác, có gì đáng hay ho đâu mà nói. Vả lại, ta còn chưa thua nữa mà, cô vui mừng cái quái gì chứ?- Triệu Hoài lạnh giọng mà quát, mỉa mai cũng tính là không ít.
- Tiếp chiêu!- Bên này, Gia Kiệt đã đợi không được nữa mà ra đòn t·ấn c·ông.
- Way, gấp gì gấp dữ vậy? Không cho người ta thời gian nghỉ xả hơi à? Ta là ta không vui rồi đấy nhé!- Triệu Hoài đưa thương đỡ lấy, thuận miệng mà nói.
Nhưng Gia Kiệt nào đâu có nghe lọt lỗ tai, liên tục vung kích đánh tới. Ép cho đối thủ phải lùi người về sau mà tránh, trông khốn đốn vô cùng. Đây không khác gì thú săn vờn mồi. Sở dĩ hắn ta làm như vậy, chính là muốn trả lại thù xưa, chứng minh bản thân không thua kém gì đối phương.
Trước thế như l·ũ l·ớn tràn về của Gia Kiệt, Triệu Hoài chỉ có thể lui bước về sau. Tránh cho bản thân b·ị t·hương cũng như bảo toàn lực lượng. Nếu không một khi thất thế, đến lúc đó khó mà chống cự lại hai kẻ địch trước mắt. Thứ mà hắn ta đang đợi, là thời cơ thích hợp để ra tay. Không thì có đánh tới sáng đi chăng nữa, cũng khó lòng mà chiếm được ưu thế.