Long Cơ Chiến Hồn

Chương 347: Gia Kiệt, giấu bài



Mắt thấy, là Triệu Hoài cùng với đối phương giao chiến. Hai bên cân tài cân sức, dây dưa hồi lâu. Nhưng lợi thế, có lẽ là Gia Kiệt chiếm lấy phần hơn. Văn Thành thì một bên chăm chú mà nhìn, trực chờ cơ hội thích hợp để ra tay. Dù sao hắn ta hiện tại, cũng là người thảnh thơi nhất trong ba người nhưng không vì thế mà được phép chủ quan.

- Anh, tên Triệu Hoài đó sắp không xong rồi. Chúng ta ra tay được chưa?- Thị Thu cất tiếng, không khỏi gấp gáp. Cũng phải thôi, thù hằn giữa cô ta và hắn trước đó sớm đã nhịn không nổi mà muốn ra tay rồi.

- Chưa đâu, đợi một chút nữa đi. Tên đó quái lắm, cẩn thận vẫn là hơn!- Văn Thành bình thản mà đáp nhưng giọng điệu lại có chút trầm ngâm.

- Vậy sao? Vậy thì để cho hắn ta sống thêm một chút nữa vậy!- Thị Thu tay siết chặt kiếm, không chút giấu giếm hận ý của bản thân.

- Thiếu gia, người vì sao lại cẩn trọng đến vậy? Hắn ta thân cô thế côi, chúng ta thì đông người. Lẽ nào còn hắn hay sao?- Trần Khánh một bên lên tiếng, nghi hoặc mà hỏi. Hận ý mà tên này dành cho Triệu Hoài cũng tính là không nhỏ.

- Ngươi thì biết gì chứ! Triệu Hoài cái tên khốn đó, nếu dễ đối phó đến như vậy. Thì trên đời này, không có gì là khó cả. Ngươi đấy, đừng có mà khinh địch. Chúng ta trước đây, chịu thiệt trong tay hắn ta còn chưa đủ hay sao hả?- Văn Thành nghiêm giọng, bực tức mà quát.

Nghe được lời đó, Trần Khánh cũng chẳng nói gì thêm. Triệu Hoài là kẻ có thể khinh thường nhưng vĩnh viễn không thể xem thường. Điều này, Văn Thành sớm đã lĩnh ngộ được. Nên mới chần chừ mãi mà không ra tay.

Triệu Hoài giờ đây, bị đối thủ đánh đến mức nghiền ép đến không thể nào nghiền ép hơn. Năm chiêu thì đã có ba chiêu là tránh rồi, hai chiêu là vừa tránh vừa né. Nhưng đây không phải là thứ mà Gia Kiệt muốn, thứ mà hắn ta muốn là triệt để đánh bại đối phương.



Hai bên dây dưa không dứt, lại cộng thêm tác dụng của bí kĩ nâng cao sức mạnh. Thể lực gần như đã đến giới hạn, còn tiếp tục kéo dài đối với ai mà nói cũng đều là bất lợi dẫn đến thất bại. Nhưng Triệu Hoài thì lại không nôn nóng, mà là câu kéo thời gian với kẻ địch. Không biết, lại là trêu trò gì đây.

( Cái tên khốn này, sao đánh mãi mà không c·hết vậy? Dai như đỉa đói, tức c·hết ta mà!) Gia Kiệt vừa thi triển bí kĩ vừa sử dụng Thiên phú đặc thù của bản thân, vậy mà lại không thể đánh bại đối thủ. Điều này, khiến cho hắn ta hoài nghi nhân sinh không ít.

Mắt thấy còn tiếp tục kéo dài cũng không phải là cách hay. Gia Kiệt liền tăng tốc ra đòn hơn nữa, dồn ép kẻ địch. Chỉ có như thế, mai ra mới có đường thắng. Nhưng Triệu Hoài cũng đâu có dễ đối phó, liên tục tránh né, hoàn toàn không có ý định tiếp chiến.

- Tên khốn kia, đánh thì đánh đi. Tại sao lại cứ lại chạy hoài thế? Ngươi đấy, đúng là tên hèn nhát mà!- Gia Kiệt ra sức mắng mỏ, ý đồ khiêu khích đối phương.

- Ta hèn đấy thì sao nào? Ngươi làm gì được ta? Bộ đánh nhau là không được chạy à? Luật nào quy định thế? Nói nghe xem!- Triệu Hoài giở trò vô sỉ, không xem đối thủ ra gì.

- Cái tên khốn này, còn đáng ghét hơn lúc đó nữa. Sao trên đời này, lại tồn tại loại người như ngươi vậy? Ta thật là... Muốn đánh mà!- Gia Kiệt nghiến răng mà nói, mười phần căm phẫn nhưng không kém phần bất lực.

Đối diện là tình thế đánh không c·hết mà g·iết không xong trước mặt, Gia Kiệt đúng là không biết phải làm gì hơn. Đánh thì đánh không trúng mà nói thì nói không lại, hắn ta vẫn là lần đầu trải qua cái cảm giác này. Nó tức nó bực nhưng lại không thể làm được gì. Uất hận trong lòng, càng là gia tăng bội phần.



Thế là, Gia Kiệt dậm chân xuống đất. Bất chợt lao như tên bay, mặt đất liền lõm xuống một lỗ lớn. Chớp mắt, hắn ta đã xuất hiện ngay trước mặt kẻ địch. Theo đó là một kích đánh đến, uy lực kinh trời. Triệu Hoài chỉ kịp thời đưa thương đỡ lấy, liền b·ị đ·ánh lùi về sau mấy bước.

Cánh tay truyền đến một cơn đau nhức dữ dội, đây rõ ràng là muốn kết thúc trận chiến nên mới ra đòn mạnh đến như vậy. Không để cho hắn ta nghĩ nhiều, Gia Kiệt đã tiếp tục t·ấn c·ông. Tam kích như hoá thành cá voi sát thủ, một đòn đánh tới.

- Kình ngư lôi phong!- Gia Kiệt hét lớn một hơi, một thân uy thế hơn người.

Kèm theo đó, là từng tia điện bắn ra. Nhìn sơ qua là biết, nó không phải là chiêu thức bình thường. Một kích này, không chỉ nhanh mà còn mạnh. Triệu Hoài muốn tránh nhưng tránh không kịp nữa rồi. Đành miễn cưỡng bản thân mà đưa thương chống đỡ, không thì phen này lại toi.

- Chơi lớn như vậy à?- Kích đến thương chặn, Triệu Hoài nghiến răng nghiến lợi mà cầm cự.

Nhưng kích này, không phải là ai cũng có thể chặn được. Mỗi một giây, uy lực đều không ngừng tăng lên. Chẳng mấy chốc, nó đã nằm ngoài sức chịu đựng của Triệu Hoài. Hắn ta cứ thế mà b·ị đ·ánh văng ra xa, miệng nôn máu tươi. Thân thể, tàn tạ đi không ít.

Ngước mắt nhìn lên, chưa kịp định thần nữa là. Một kích đã ở ngay trước mặt, cũng mai là hắn ta dựa vào phản xạ nhanh nhẹn của bản thân. Kịp thời lệch người qua một bên, tránh được một kiếp. Không thì trận chiến này, đến đây là kết thúc.



- Mẹ kiếp, phải cho người ta thở với chứ? Đánh lầm đánh lốn, đánh như thế mà coi được à?- Triệu Hoài lớn tiếng mà mắng, nhưng không quên giữ khoảng cách an toàn với đối thủ.

- Đối với kẻ như ngươi mà nói, không g·iết đã là mai mắn lắm rồi. Chút thương tích này, nào đâu có thắm thía gì!- Gia Kiệt liếc nhìn kẻ địch một cái, ánh mắt ấy không khỏi đáng sợ.

- Wa, nói như thế thì chịu ời. Ngon thì vào đây mà ăn, ai ăn ai còn chưa biết đâu đấy nhé!- Trước tình thế hiện tại, Triệu Hoài vẫn là giữ lấy cho bản thân một tinh thần lạc quan.

- Ngươi... Nếu như đã không biết c·hết là gì. Vậy thì hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết thế nào gọi là lễ độ!- Gia Kiệt nghiêm giọng mà nói, dáng vẻ mười phần tự tin.

Nói rồi, hắn ta tay cầm chặt kích, lao như tên bắn. Một lần nữa, ra đòn t·ấn c·ông. Mạnh thôi là chưa đủ còn nhanh đến mức đáng kinh ngạc. Triệu Hoài xém tí là không theo kịp tốc độ của đối phương. Kích nào kích nấy, đều nhanh đến chóng mặt.

Mặc dù có chút chật vật nhưng rất nhanh Triệu Hoài đã nắm bắt được chuyển động của đối thủ. Ra thương đáp trả là không chút thua kém, thậm chí còn là chứa đựng nguy hiểm khôn lường. Chỉ cần lơ là một giây thôi, cái giá phải trả là cực kì đắc.

- Nghiêm túc rồi sao? Không đùa nữa à? Vậy thì ta cũng nghiêm túc đây!- Lời này nói ra, Gia Kiệt liền trở nên khác lạ.

Hắn ta hét lớn một tiếng, khí tức toàn thân là hoàn toàn thay đổi. Cảm giác mang đến, còn là có chút đáng sợ. Hơi thở từng nhịp mạnh mẽ, ánh mắt sắc lạnh như dao. Chứng kiến một màn này, Triệu Hoài bất giác mà cảm thấy không hay. Không ngờ tới, đối phương ấy vậy mà vẫn còn giữ lại thực lực. Xem ra, là đã coi thường tên đó rồi.

- Wa wa wa, con mẹ nó, ngươi còn giấu bài nữa à? Chơi gì kì thế? Không phải lúc này ngươi nên yếu đuối sao? Mặc cho ta làm gì thì làm, vô lực chống trả mới đúng chứ? Đâu ra mà khí tức ngút trời thế này, rồi ai đánh cho nổi?- Triệu Hoài trố mắt mà nhìn, hắn ta đã tính sai một bước rồi. Tình thế này, thật sự là nằm ngoài dự liệu mà.