Triệu Hoài lúc này, tâm tình không khỏi nặng trĩu. Dáng vẻ nặng nề, chẳng muốn làm gì cả. Cứ thế mà rút mình vào người Nhược Tuyết. Chuyện này khiến cho cô ta, nhất thời không biết phải làm sao mới phải. Chỉ đành chiều theo ý hắn ta, ra sức vỗ về.
- Không sao, chỉ là hơi mệt. Để ta nghỉ ngơi một chút, sẽ khỏe lại ngay thôi!- Triệu Hoài cất tiếng, giọng nói não nề không thôi.
- Ngươi thật sự là không sao đấy chứ? Ta thấy...
- Không sao là không sao, cô không cần phải bận tâm cho ta đâu. Nếu như thấy phiền, thì có thể rời đi!- Nói rồi, Triệu Hoài lăn qua một bên, nép mình vào một góc, mặc kệ sự đời.
- Ngươi đừng có mà vô lí như thế có được không hả? Ai chọc gì đến ngươi mà ngươi lại làm như vậy!- Chứng kiến một màn này, Nhược Tuyết tâm tình bức xúc không ít.