Huỳnh Như nhân cơ hội Triệu Hoài suy yếu, liền đem người đến vây công. Trút hận trong lòng, trả lại tủi nhục đã chịu. Mặc dù những chuyện đó là do ảo cảnh tạo ra nhưng đối với cô ta mà nói, hắn không sao tránh khỏi liên can. Phải băm thành trăm mảnh, mới vừa lòng hả dạ.
Triệu Hoài thân mang trọng thương nhưng cũng không phải là phường dễ đối phó. Mỗi đòn đánh đến, đều nhịp nhàng né tránh. Chỉ thiếu chút nữa, là có thể tổn thương được hắn nhưng vẫn mãi không thể chạm trúng. Điều này, khiến cho đám người bọn họ gần như tức điên.
Ngay lập tức, bọn họ lại một lần nữa thi triển: Nhật nguyệt luân phiên trận. Bao vây lấy hắn ta, t·ấn c·ông tứ phía. Ép cho Triệu Hoài, phải nghiêm mình cố thủ. Thay phiên nhau đánh tới, không cho đối phương phút nào gọi là nghỉ ngơi.
- Lại là cái trò này nữa à? Đây cũng xem thường ta quá đấy!- Nhìn về một màn này, Triệu Hoài nhẹ lắc đầu ngán ngẫm.
Đối diện là thế cường công của kẻ địch, Triệu Hoài ngược lại là không chút bận tâm. Hắn sớm đã nắm bắt được nhịp điệu của bọn họ, nên có thể dễ dàng mà tránh. Từng bước từng bước, đều là uyển chuyển không thôi.
Vẫn là như trước đây, chỉ cần đả bại một người trong số họ, trận pháp tự khắc sẽ phá. Cong tay, dồn lực. Cốt long trảo cứ thế mà đánh tới, giáng thẳng vào người trước mắt. Nhưng có điều là lần này, đã không còn đơn giản như trước. Đối thủ phòng thủ kiên cố, khó lòng công phá.
Bọn họ không chỉ t·ấn c·ông nhịp nhàng mà còn hỗ trợ cho nhau, Triệu Hoài muốn phá trận là việc không thể nào. Trảo ấy, tám phần uy lực nhưng lại chẳng thể tổn hại đến đối phương. Điều này, làm cho hắn ta nhất thời có chút kinh ngạc.
- Wa, đã biết khắc phục khuyết điểm rồi sao? Xem ra các ngươi, cũng không đến nỗi tệ!- Ngoài mặt, Triệu Hoài bình thản như thường nhưng thực chất là bàn tay đã không ngừng run rẩy. Hắn ta đã cố kiềm chế, mới không để cho bọn họ phát hiện ra điểm bất thường. Bằng không, bản thân c·hết không chỗ chôn.
- Nói nhiều như thế làm gì, chịu c·hết đi!- Huỳnh Như không cho hắn ta thời gian nghỉ ngơi, liền vung kém mà chém tới.
Vốn dĩ định câu kéo thời gian, tìm cách đánh bại đám người bọn họ. Nhưng hiện tại tình thế không cho phép, đành miễn cưỡng mà tạm thời ứng phó. Tay đỡ chân chặn, cố gắng mà sống sót dưới lưỡi kiếm của đối phương. Không thì, thương tích trên người lại càng thêm nặng.
- Các ngươi mà đánh nữa thì đừng có mà trách ta đấy. Biết đủ thì nên lui đi, đừng có được voi rồi đòi hai bà Trưng!- Triệu Hoài nghiêm giọng mà nói, sắc mặt tức thì thay đổi.
- Dựa vào một tên sắp c·hết như ngươi, còn muốn mạnh miệng. Nực cười!- Đối với lời nói đó, đối phương vốn dĩ không để vào tay.
- Hazz, tuổi trẻ khờ dại, vậy thì để ta cho các ngươi biết. Thế nào, gọi là lòng người hiểm ác!- Triệu Hoài thở dài một hơi, lộ ra một thân khí tức nguy hiểm.
Ánh mắt ngay lập tức trở nên sắc bén lạ thường, bình thản nhưng lại tràn đầy c·hết chóc. Nhất thời, dọa cho bọn họ phải lui bước về sau. Ai nấy nhìn về một màn, tay bất giác mà cầm chặt v·ũ k·hí. Như thể, đang đối mặt với thú dữ vậy. Trong lòng, bất tri bất giác mà sinh ra một tia sợ hãi.
- Các ngươi còn chờ gì nữa, còn không mau ra tay. Lên hết cho ta!- Huỳnh Như lớn tiếng mà nói, sớm đã bị thù hận che mờ lí trí. Đám người kia cũng chẳng còn cách nào khác, lập tức xông lên.
- Đã tha cho các ngươi rồi, lại tự mình tìm c·hết. Vậy thì, ta đành chiều theo ý của ngươi vậy!- Triệu Hoài liếc nhìn những kẻ trước mặt, ánh mắt ấy vô hồn. Giọng điệu lạnh lùng, còn đâu dáng vẻ bỡn cợt ngày thường.
Nhanh như chớp, hắn đã xuất hiện ngay bên cạnh kẻ địch. Không nói hai lời, lập tức thi triển kĩ năng: Cốt long trảo giáng thẳng vào ngực tên đó. Đối phương nôn ra máu tươi, gục xuống tại chỗ. Một màn này, dọa cho những xung quanh được phen kinh hãi.
Triệu Hoài xoay người, ra trảo thứ hai. Kẻ này cũng không ngoại lệ, một đòn là nằm. Ai nấy chứng kiến cảnh tượng này, đều ngỡ ngàng không thôi. Khó mà ngờ đến, hắn ta lại còn mạnh đến vậy. Vốn dĩ định thừa nước đục thả câu, e là bây giờ phải trả giá thật đắc.
- Biết sợ rồi sao? Nhưng mà đã quá muộn rồi. Trên đời, có những kẻ các ngươi không nên chọc tới thì hơn. Bằng không, hậu quả khôn lường!- Triệu Hoài vẫn là như cũ, một thân âm ưu lộ rõ.
Nói rồi, hắn lao thẳng vào vòng vây kẻ địch, tả xung hữu đột. Một đường đ·ánh đ·ập, càng quét nơi đây một lượt. Bọn họ ra sức phản kháng, nhưng tất cả cũng chỉ bằng không. Trông giây lát, đội hình đã r·ối l·oạn. Mặc cho hắn ta, làm gì thì làm.
- Chút thực lực đó mà các ngươi đã sợ như vậy rồi sao? Còn không mau đánh tiếp, hắn ta đây là đang phô trương thanh thế. Có gì phải sợ?- Huỳnh Như hét lớn, nhất quyết không lui.
- Vãi, cô không thấy hắn điên lên rồi à? Còn bảo chúng ta đánh, chê sống quá lâu hả gì?- Một trong số họ to tiếng mà đáp, không chút kiên nể.
- Các ngươi đúng là một lũ vô dụng, tên đó đã là nỏ mạnh hết đà. E là không cầm cự được bao lâu, chỉ cần tên nào đánh bại hắn. Ta sẽ thưởng cho một thanh Pháp khí, nói không nuốt lời!- Mắt thấy tình hình không ổn, Huỳnh Như liền đưa ra cái giá cao. Lấy đó củng cố tinh thần bọn họ, quyết chiến tới cùng.
- Thật không? Nhưng mà một thanh Pháp khí để đánh bại hắn ta, hình như không được thỏa đáng cho lắm thì phải!- Mặc dù phần thưởng rất hấp dẫn nhưng như thế là vẫn chưa đủ.
- Chỉ cần đánh bại hắn ta, hai thanh cũng không phải là vấn đề. Thậm chí, ta còn thưởng thêm. Như vậy, có được chưa?- Huỳnh Như nói tiếp, gắng sức thuyết phục đám người này.
Sau khi nghe được lời đó, ai nấy dường như đều được tăng thêm sức mạnh. Khí thế ngất trời, còn đâu dáng vẻ nhúng nhường ban nãy. Không chút chần chừ, xông lên mà t·ấn c·ông lấy Triệu Hoài. Vốn dĩ là định bỏ chạy nhưng vì cơm áo gạo tiền đành liều mạng một phen vậy.
Đối phương bao vây lấy hắn, từng người từng người cứ thế mà t·ấn c·ông. Nhưng đáng tiếc, Triệu Hoài giờ đây đã hoàn toàn nghiêm túc. Chỉ với một đòn, một người liền gục. Chẳng mấy chốc, đám người bọn họ đã bị hắn ta đả bại hơn nửa. Chỉ còn lại lác đác vài người, run rẩy sợ hãi.
- Bọn ta không đánh nữa đâu, cô tự đi mà đánh đi!- Nhìn về một màn này, bọn họ không khỏi nhục chí. Dù sao đây cũng chỉ là người mà Huỳnh Như bỏ tiền ra mua chuộc, đâu thể vì cô ta mà liều mạng được.
- Các ngươi đừng chạy, ở lại đánh tiếp đi. Hắn ta sắp bại rồi, sắp bại rồi!- Mắt thấy đám người đó rời đi, Huỳnh Như liền ra sức nếu kéo nhưng cũng chẳng đổi lại được gì.
- Còn kêu cái quái gì nữa? Ồn c·hết đi được! Không ai nói cho cô biết, đừng nên dây vào những kẻ điên à? Bởi vì không ai biết bọn họ sẽ làm ra loại chuyện gì đâu. Đã cho cơ hội chạy rồi, lại không biết nắm bắt. Vậy thì, hãy trả giá cho hành vi ngu ngốc của mình đi!- Triệu Hoài bước chậm từng bước, hướng cô ta mà tới. Nhưng khí tức toả ra lại là mười phần cường đại, một thân uy nghiêm đến đáng sợ.
- Ngươi cũng chỉ là kẻ sắp c·hết mà thôi, tưởng ta sợ ngươi chắc. Tên khốn nhà ngươi, chịu c·hết đi!- Trước tình thế này, Huỳnh Như vậy mà lại tay cầm chặt kiếm, xông đến hắn ta. Đây, rõ ràng là bị thù hận che mờ đi lí trí.