Triệu Hoài thân tàn ma dại, cả người vật vờ. Chưa gì hết, đã nằm lăn trên đất, không chịu đứng dậy. Đây rõ ràng là muốn ăn vạ với đối phương. Nhược Tuyết thấy vậy, cũng không biết nói gì hơn. Chỉ là không ngờ tới, tên đó lại có thể làm đến mức độ này.
- Ngươi rốt cuộc là muốn cái gì thì nói thẳng ra đi! Làm như vậy, không thấy phiền sao? Ngươi còn làm như này nữa, có tính là ta bỏ mặc ngươi thật không hả?- Đối với một màn này, Nhược Tuyết bất lực không thôi. Bỏ thì bỏ không được mà làm thì không hay. Hắn chính là nắm lấy điểm này, mà gây ra khó dễ cho nàng.
- Ta đói!- Triệu Hoài cất tiếng, giọng điệu bơ phờ thấy rõ.
- Thì ngươi ăn đi, có ai cấm cản gì ngươi đâu!- Nhược Tuyết nhíu nhẹ hàng chân mày, sắc mặt còn là có chút khó coi.
- Ta không có sức, tay không có lực, cầm không có nổi!- Hắn ta nói tiếp, bày ra dáng vẻ yếu đuối vô cùng.
- Ngươi...
- Aaa!- Triệu Hoài há miệng chờ sung, m·ưu đ·ồ bất chính. Kết quả là, đợi đến mỏi cả quai hàm, sung lại chẳng thấy đâu.
- Wa, làm người đừng có vô tình như vậy có được không? Giúp được thì giúp đi, tích đức cho con cháu đồ. Coi như tiện tay cũng không được sao? Ta sắp c·hết rồi đây, cô đừng có mà hối hận đấy nhé!- Hắn ta đưa mắt nhìn về đối phương, lộ rõ vẻ thâm tình nhưng miệng lại nói lời trêu đùa.
- Ngươi có giỏi thì c·hết đi, ta thật sự muốn xem. Dáng vẻ lúc c·hết của ngươi, nó như thế nào!- Nhược Tuyết lạnh giọng mà đáp, cô ta đối với một màn này sớm đã không còn kiên nhẫn. Bởi vì nàng ấy tin rằng, đối phương sẽ không làm đến mức độ đó. Nhưng đây lại là Triệu Hoài, kẻ có thể làm ra bất kì chuyện gì.
- Đây là cô nói đấy nhé, vậy thì... Tạm biệt!- Triệu Hoài nhẹ giọng mà nói nhưng tâm tư lại nặng trĩu, nhìn lấy nàng ta lần cuối rồi đưa tay lên cao. Sau đó đánh thật mạnh vào lòng ngực của mình, phun ra một ngụm máu tươi giữa trời. Khung cảnh này, đẹp đẽ nhưng không kém phần bi tráng.
Hắn ta hai mắt lim dim, từ từ mà nhắm chặt lại. Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, Nhược Tuyết không khỏi ngỡ ngàng. Nàng ta ngàn lần không ngờ tới, hắn lại có thể làm đến mức độ này. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cô ta nhất thời chưa phản ứng kịp. Phải nói là một màn này, quá đổi kinh người.
- Triệu Hoài, Triệu Hoài, ngươi làm cái gì vậy? Đừng có mà bị làm sao đấy, tỉnh lại đi!- Ngay lập tức, Nhược Tuyết dìu lấy hắn ta. Ra sức kêu gào, đổi lại là không một lời hồi âm. Ban nãy chỉ là lời bực tức, giờ đây cô ta đã hối hận rồi.
Trong giây lát, nàng ấy không biết làm sao mới phải. Đôi bàn tay run rẩy, vẻ mặt thất thần. Như thể, bầu trời kia dường như đã sụp xuống. Lại đưa mắt nhìn về Triệu Hoài trong vòng tay của bản thân, không biết từ bao giờ những giọt nước mắt đã lăn dài trên má. Từng giọt từng giọt, cứ thế mà nhỏ xuống mặt hắn ta.
Bất chợt, một bàn tay chạm nhẹ vào khuôn mặt của cô ta như lời an ủi. Theo đó là thanh âm quen thuộc vang lên, nham nhở nhưng lại ấm áp đến lạ thường: 'Được rồi, đừng khóc nữa, vì loại người như ta không đáng đâu. Xấu lắm! Là ta đùa với cô đấy, khóc cái gì không biết nữa!'
Nghe được lời này, Nhược Tuyết vội vã đưa tay lao đi nước mắt. Tiện thể mà đẩy hắn ta qua một bên, giận hờn mà đứng phắt dậy. Không thèm ngó ngàng đến cái tên khốn đó nữa nhưng lại kiềm lòng không được mà liếc nhìn lấy đối phương một cái.
- Aaa, đau c·hết mất! Ta đùa với cô nhưng thương trên người là thật đấy. Muốn lấy mạng nhau à?- Triệu Hoài nhăn mặt, rên rỉ từng hồi.
- Cho ngươi c·hết luôn đi, hừ!- Nói rồi, Nhược Tuyết lạnh lùng mà rời đi. Lần này đã hạ quyết tâm bỏ mặc hắn ta, chơi ngu thế này c·hết cũng đáng.
- Wa, bỏ đi rồi sao? Xem ra là hơi quá trớn rồi, đúng là không có cái dại nào giống cái dại nào mà!- Triệu Hoài buông lời cảm thán, vẻ mặt lại vương chút buồn. Ẩn sâu trong đó, là một nổi đau khó mà diễn tả thành lời.
Mắt thấy là đối phương dần xa, hắn ta liền lẻo đẽo theo sau. Trong đầu không ngừng suy nghĩ, làm thế nào mới dỗ ngọt được nàng ta. Về phần cá cược, Triệu Hoài sớm đã để qua một bên. Chuyện trước mắt, mới là ưu tiên hàng đầu.
- Đi chậm chậm đợi ta với, nhanh quá ta theo không kịp!- Triệu Hoài gắng gượng từng bước, khó khăn mà đi. Với v·ết t·hương trên chân, mỗi bước đi đối với hắn ta mà nói, đau đớn không ít.
- Ngươi còn đi theo ta làm gì, không phải thích đi c·hết lắm sao? Hừ, bọn họ đều nói ngươi khốn nạn, giờ ta mới tin là thật. Ngươi đó, tránh ta ra càng xa càng tốt. Ta không muốn dính líu gì tới ngươi nữa đâu!- Lời này nói ra, Nhược Tuyết muôn phần bực tức. Nếu không phải là vì Triệu Hoài đang b·ị t·hương, thật là muốn đánh cho hắn một trận.
- Chỉ là giỡn chơi một chút thôi mà, có cần phải lạnh lùng như này hay không hả? Vả lại, là cô kêu ta đi c·hết, ta nào dám không nghe!- Triệu Hoài dùng cái giọng điệu ủy khuất mà nói, nhằm xoa dịu phần nào tâm tình của cô ta.
- Ta kêu ngươi đi c·hết là ngươi đi c·hết thật à? Có giỏi thì ngươi c·hết tại đây đi!- Nhược Tuyết giờ đây, chẳng buồn mà quan tâm tới đối phương nữa.
- Ây da!- Bỗng nhiên, hắn ta bước hụt bước chân liền được phen ngã nhào.
Nghe được tiếng hét, Nhược Tuyết ngay lập tức quay đầu nhìn lại. Mắt thấy, là Triệu Hoài đang ôm lấy cái chân b·ị t·hương, máu chảy đầm đìa. Nhuộm đỏ cả màu vải, chảy dài xuống mặt đất. Chỉ nhìn thôi là đã cảm thấy đau rồi nhưng hắn ta lại không chút biến sắc.
- Chậc chậc, sơ ý rồi! Biết vậy, băng bó kĩ một chút. Giờ, cũng đâu có thảm như này!- Triệu Hoài tháo lớp băng ra, máu tươi thấm đượm phải nói là rất nhiều.
- Triệu Hoài, ngươi tại sao lại không biết quý trọng mạng sống của mình vậy? Hết lần này đến lần khác đều làm chuyện ngu ngốc, tự tổn thương chính mình, rốt cuộc là vì cái gì?- Nhược Tuyết sớm đã nhịn không được mà nói ra nổi lòng.
- Vì sao ư? Ta cũng không rõ nữa, chỉ là cảm thấy như này cũng không tệ lắm. Xem như, thêm chút gia vị cho cuộc sống nhàm chán của ta đi!- Vừa nói, Triệu Hoài vừa chậm rãi mà băng bó v·ết t·hương trên chân. Hắn ta giờ đây, một thân điềm nhiên, bình thản đến lạ thường.
- Ngươi...
- Chơi như thế là đủ rồi, ta còn có việc cần phải làm. Tạm biệt trước vậy, hẹn ngày sau gặp lại!- Không để cho nàng ấy nói hết câu, Triệu Hoài đã cắt ngang.
Theo đó, hắn ta xoay người rời đi. Để lại đây, Nhược Tuyết đôi phần bực tức. Tức vì hắn chẳng biết nghĩ cho chính mình, bực vì hắn ta hết lần này đến lần khác trêu đùa cô. Nhưng bực tức là thế, vẫn là khó tránh khỏi quan tâm lấy hắn.
- Tên khốn đó, tốt nhất là... Là... Là...- Nhược Tuyết muốn mắng nhưng lại không đành lòng.
Triệu Hoài bên này, thương tích trên người là nhiều vô số kể. Chỉ vì Hoa Bạch Dương Tử, hắn xém chút nữa là m·ất m·ạng. Nhưng đổi lại là bảo vật về tay, xem ra cũng rất đáng. Hiện tại, cần giúp Cảnh Hoà lấy được ngôi vị đầu bảng. Xem như lần này, thành công mỹ mãn. Nhưng khó khăn là vẫn còn đó, tiếp theo đây đối mặt, là những nguy hiểm không ai biết được. Nhưng như thế, cũng thế cản bước được hắn ta.
- Hazz, cái tên kia không biết là đã trốn đi đâu rồi, còn phải bắt ta đi tìm nữa. Đúng là làm khổ tấm thân này mà!- Triệu Hoài thở dài một hơi, ngao ngán không ít.