Triệu Hoài sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng cũng gặp lại Cảnh Hoà. Đối phương giờ đây, đang cực lực đối chiến với hai con yêu ma. Mặc dù là bị vây đánh nhưng lại không chút yếu thế, cùng với kẻ địch so tài một phen. Hắn ta giờ đây, đã khác xưa rất nhiều.
Tay phải ra quyền, tay trái ra trảo Cảnh Hoà liền đẩy lùi hai yêu ma về sau. Thuận thế t·ấn c·ông, được đà lấn tới. Ngay lập tức, tung ra vô số nắm đấm hướng thẳng vào chúng. Đánh cho bọn nó không biết đường nào mà lần.
Cảnh Hoà càng đánh càng hăng, hai yêu ma vốn dĩ không phải là đối thủ của hắn ta. Chẳng mấy chốc, b·ị đ·ánh đến mức khó mà trở mình. Trong trận chiến này, hắn đã phát huy hết năng lực của bản thân. Nhưng cái cảm giác này, vẫn là thua xa khi mà trong tay là Toái nguyệt huyết đao.
Mạnh nhưng đối với Cảnh Hoà là vẫn chưa đủ, thứ hắn ta cần còn nhiều hơn như này nữa. Thứ sức mạnh khiến cho người khác tôn kính, nể phục. Đó mới là những gì mà hắn nhắm tới, mong muốn đạt được. Trả lại những tủi nhục mà trước đây bản thân đã chịu.
- Nhất trụ phá kình thiên!- Cảnh Hoà dồn lực, xuất ra một quyền.