Thời gian bắt đầu đếm ngược, còn ba giờ nữa là vụ cá giữa Triệu Hoài và Gia Kiệt sẽ kết thúc. Ai trong hai người bọn họ, cũng đều gấp rút hành động. Tranh thủ thời gian, giành lấy thắng lợi. Dù sao lần cá cược này, không những chứa đựng lợi ích của bọn họ mà còn là thể diện của học viện đứng sau. Cho dù có dùng thủ đoạn nào đi chăng nữa, quyết không thể thua.
Chỉ là tình cảnh hiện tại của Cảnh Hoà không được tốt cho lắm. Bị vô vàn rể cây quấn lấy, khó mà cử động. Ra sức vùng vẫy nhưng chỉ làm cho nó siết chặt hơn. Sắc mặt của hắn ta đã không tự chủ mà nhăn nhó hết cả lên, trông khó coi vô cùng.
- Bụt, đây là chuyện gì vậy? Mau cứu ta!- Cảnh Hoà hét lớn, tìm về cho bản thân một con đường sống.
- Gấp gì chứ? Đợi một chút đi! Có ta ở đây rồi, không c·hết đâu mà lo. Muốn làm đại sự, chút tiểu tiết này có đáng là bao. Chịu khó tí đi, mới có thành quả ngoài mong đợi chứ?- Triệu Hoài cất tiếng, thản nhiên như thường.
- Vậy thành quả mà người muốn là gì? Chúng ta lấy nó đi, còn cái ngoài mong đợi đó ta cảm thấy không cần đâu!- Cảnh Hoà gấp gáp mà nói, nét mặt lộ rõ sự vô vọng.