Cảnh Hoà lúc này, đã hoàn toàn đắm chìm trong ảo cảnh. Xung quanh là t·hi t·hể chất đống, máu chảy thành dòng. Một màu ưu ám, không chút ánh sáng. Chẳng ai biết được hắn ta đã trải qua loại chuyện gì, chỉ biết là hắn ta hiện tại đã khác xưa rất nhiều.
Ánh mắt tràn đầy sát khí mà nhìn về xung quanh, sắc bén như dao. Dáng vẻ lạnh lùng, như kẻ vô hồn. Còn đâu, gương mặt thiếu niên thuở nào. Tay cầm chặt Toái nguyệt huyết đao, bước từng bước chậm về trước.
Bỗng nhiên từ dưới đất chui lên một loại quái vật hình người, da vẻ đen thui, hai mắt đục ngầu. Chưa kịp làm gì, đã bị Cảnh Hoà một đao chém c·hết. Nhưng có điều, nó không chỉ có một con mà là một bầy. Xung quanh, hàng trăm con quái vật không biết từ bao giờ đã bao vây lấy hắn ta.
- Cái lũ này phiền phức thế, đánh mãi không hết!- Vừa nói, Cảnh Hoà vừa vung đao chém xuống.
Mỗi lần như vậy, trong người hắn ta liền trào dâng lên cái cảm giác khó chịu. Nó bức rức, khát máu đến cùng cực. Bất kì lúc nào, cũng trực chờ xâm chiếm lấy cơ thể của Cảnh Hoà. Điều này, khiến cho hắn ta không phút giây nào là dám lơ là.
- Từ bỏ đi, ngươi có chống cự ra sao đi chăng nữa cũng là điều vô ích. Hãy để ta chi phối, để bản thân đắm chìm trong dục vọng. Đó, mới là điều mà ngươi nên làm!- Thanh âm văng vẳng bất chợt vang lên, một màu âm ưu.
- Ngậm miệng lại, chỉ dựa vào vật c·hết như ngươi mà muốn chi phối được ta. Nằm mơ đi!- Cảnh Hoà lớn giọng mà đáp nhưng sắc mặt lại lộ ra một chút khó coi.
- Hừ, ngươi thì tốt hơn ta là mấy. Bị người thân coi thường, tên đó sỉ nhục đến cùng cực. Sống không khác gì con chó rách cả. Đời người như thế, đáng sao?- Âm thanh đó một lần nữa cất tiếng, khơi dậy nổi đau trong lòng của hắn ta.
- Ta... Bọn họ... Hắn... Ngươi... Im miệng!- Cảnh Hoà mơ hồ nhớ lại chuyện xưa, một đoạn kí ức đau thương hiện rõ trong đầu. Ngày mà bản thân chỉ vì trái lời kẻ đó, mà phải nhận lấy hậu quả không đáng có. Trong nhất thời, cảm xúc của hắn ta đã lẫn lộn vào nhau. Bi ai đến tê tái cõi lòng, bàn tay bất giác mà siết thật chặt.
- Sao thế? Nhìn ngươi kìa, giận ta thì được gì chứ? Giao cơ thể cho ta, ta giúp ngươi phục hận!- Âm thanh ấy, nhẹ nhàng nhưng đầy nguy hiểm.
- Phục hận? Đúng vậy, ta phải phục hận... Nhưng không phải là dựa vào ngươi mà là dựa vào chính đôi bàn tay này. Ta sẽ đòi lại tất cả, những thứ thuộc về mình. Bao gồm, cả tự tôn đã mất trước đây!- Cảnh Hoà hét lớn, một thân uy thế hơn người.
- Dựa vào ngươi thì đến bao giờ? Năm năm, mười năm hay hai mươi năm? Bao lâu? Tới chừng đó, kẻ thù của ngươi có còn hay không? Hay là tất cả, sớm đã trở thành cát bụi? Giao cơ thể cho ta, ta ngay lập tức giúp ngươi báo thù. Là người hay ma, ta đều có thể g·iết!- Giọng điệu ấy khẳng khái, thanh âm vang trời. Càng làm cho hắn ta, mất đi bình tĩnh trong lòng. Lí trí còn lại, đã ít nay lại còn ít thêm.
- Thật sao? Ta sẽ đánh bại được hắn, trả lại mối thù trước đây?- Cảnh Hoà giờ đây, gần như đã nhập ma.
- Đúng vậy, giao cơ thể cho ta, ta giúp ngươi báo thù. Giao cơ thể cho ta, không ai dám xem thường ngươi nữa. Giao cơ thể cho ta, ngươi chính là kẻ mạnh nhất!- Dưới những lời dụ dỗ này, tâm trí của hắn khó mà trụ vững.
- Giao cơ thể cho ngươi, giao cơ thể... Cho ngươi. Không! Ta không thể, nếu làm như vậy, người sẽ thật vọng về ta. Tuyệt đối không thể!- Chỉ thiếu một chút nữa thôi, Cảnh Hoà sẽ vạn kiếp bất phục. Bị Toái nguyệt huyết đao hoàn toàn nuốt chửng, trở thành con rối của nó. Vào giây phút cuối cùng, hắn đã giữ cho mình, tâm trí kiên định.
- Người? Ngươi tin vào hắn ta sao? Cái tên chỉ biết lừa người đó. Lời mà hắn ta nói, đến chó nó còn không tin nữa là. Huống chi là ngươi, có ngốc quá không vậy?- Đối phương giọng điệu khinh bỉ, miệt thị đến cùng cực.
- Không, ta tin! Người nhất định sẽ giúp ta đòi lại tất cả những gì đã mất. Còn ngươi thì ngoan ngoãn mà trở thành v·ũ k·hí trong tay ta đi!- Cảnh Hoà trầm giọng, nét mặt ngay lập tức thay đổi.
Nói rồi, hắn ta vung ra vô số nhát chém. Đem quái vật xung quanh, trực tiếp đánh nát. Tất cả đều hoá thành hư vô, tan biến theo màn sương ảo. Như thế là kết thúc rồi à? Tất nhiên là không. Đây cũng chỉ khởi đầu cho một màn đặc sắc phía sau.
Bất chợt, làn sương mờ ảo đó lại hợp lại với nhau. Tạo thành một quái vật khổng lồ cao 3m, toàn thân màu đỏ, trông gớm riết vô cùng. Thấy thế, Cảnh Hoà ngạc nhiên không ít. Chưa kịp để hắn ta định hình, quái vật đã tung quyền đánh tới.
- Way, không phải ta đánh bại tâm ma rồi sao? Đây lại là thứ quỷ gì thế?- Cảnh Hoà vừa tránh vừa nói.
- Tâm ma mà dễ đánh bại như vậy à? Trên đời này, làm gì có chuyện ngon ăn như thế!- Âm thanh đó lại một lần nữa vang lên, không có gì là tốt đẹp cả.
- Nếu đã như vậy, ta sẽ đánh bại nó. Xem xem, ngươi còn chiêu trò gì nữa!- Cảnh Hoà nghiêm giọng mà nói, khí tức toàn thân tức thì thay đổi.
Ánh mắt hắn ta thoạt nhiên trở nên sắc bén, dồn lực mà chém ra một đao. Đem cánh tay của nó, một đòn chém đứt. Có điều là, rất nhanh nó đã hồi phục, không chút tổn hại. Khí tức phát ra, còn là mạnh mẽ hơn phút ban đầu gấp bội phần.
- Cái gì?- Chứng kiến một màn này, Cảnh Hoà không khỏi ngỡ ngàng.
- Từ bỏ đi, ngươi không sao g·iết được nó đâu. Đó là tâm ma của ngươi, từ thù hận và oán khí mà thành. Muốn diệt được nó, nào đâu có dễ!- Giọng điệu đó ra sức mà chăm chọc, làm nhục đi nhuệ khí của đối phương.
- Người đã từng nói rồi: 'Trên đời này không gì là không thể, chỉ có lòng không bền!' Tâm ma thôi mà, ta có thể diệt được!- Cảnh Hoà tự tin mà nói, khí thế ngút trời. Một lòng kiên định, quyết tâm đánh bại kẻ địch của mình.
Hắn ta lao lên như tên bắn, vung ra vô số nhát chém. Mỗi đòn, sát thương gây ra là không hề nhỏ. Đánh cho đối phương, không kịp trở mình. Đáng tiếc, thương tổn là có nhưng không đáng là bao. Chẳng mấy chốc, quái vật đó đã hồi phục hoàn toàn. Công sức đã bỏ ra trước đó, đều xem như uổng công.
Càng đánh, Cảnh Hoà càng lộ ra dấu hiệu của việc đuối sức. Tốc độ ra đòn, đã không còn nhanh như ban đầu. Sự chuẩn sát cần có thì lại không, đánh tới đánh lui chỉ có bản thân là thiệt. Điều này, trông nhất thời hắn ta vẫn là chưa nhận ra.
Thoạt nhiên, quái vật tung ra một quyền, hắn ta đưa đao đỡ lấy liền b·ị đ·ánh lui về sau. Cánh tay truyền đến cơn đau dữ dội, bất giác mà run rẩy không ngừng. Xem ra một quyền vừa nãy, uy lực cũng không nhẹ.
Sắc mặt Cảnh Hoà giờ đây, còn là có chút khó coi. Hắn ta không ngờ đến, thực lực của con quái vật đó lại mạnh đến vậy. Nhưng hắn đâu biết rằng, thực lực của quái vật vốn dĩ không thay đổi. Chỉ có hắn, mới là người yếu đi.
Nhưng như thế, cũng không thể cản bước được Cảnh Hoà. Mặc cho cơ thể chịu nhiều thương tổn, quyết không chùn bước. Đánh bại tâm ma, tiêu diệt quái vật. Chứng minh bản thân không phải là một kẻ vô dụng chỉ biết dựa dẫm vào người khác, đó mới là những điều mà hắn ta quyết tâm phải làm cho bằng được.
- Từ bỏ đi, ngươi không đánh bại được nó đâu. Giao cơ thể cho ta, ta giúp ngươi giải quyết tất cả!- Âm thanh đó vang lên, không ngừng mài mòn tâm trí của hắn.