Cảnh Hoà cực lực đối chiến quái vật to lớn ấy, sức lực bị mài mòn đi không ít. Thêm vào đó là những lời gièm pha không ngừng, khiến cho hắn ta đôi phần phân tâm, khó lòng tập trung cho được. Còn tiếp tục như thế này, không bại thì cũng là thua trong thảm hại.
- Ngậm miệng lại, ngươi cũng chỉ là thứ cô hồn vô chủ, phiêu bạt tứ xứ thì có tư cách gì mà đòi chiếm lấy cơ thể của ta. Nếu ngươi giỏi như vậy thì đâu có ra nông nổi này, trở thành món phế phẩm. Ngoài ta ra, không ai ngó ngàng tới!- Cảnh Hoà lớn tiếng phản bác, giữ cho bản thân một lòng kiên định.
- Hừ, ta cho dù có là phế phẩm nhưng ngươi đừng quên, ta từng là Danh khí vang danh thiên hạ. Ai như ngươi, muôn thuở là phế vật!- Đối phương lăng nhục, thậm chí là miệt thị hắn ta đến cùng cực.
- Người đã từng nói: 'Ta rồi sẽ tỏa sáng, danh chấn một phương!' Còn ngươi, chuyện cũ đã qua. Còn mấy ai nhớ tới, danh tiếng khi xưa của ngươi. Đừng có mà ở đó, đắc ý thành tính nữa!- Cảnh Hoà mạnh miệng mà đáp, không chút thua kém.
- Người người người, cái tên khốn kiếp đó có gì mà tốt. Ngươi tại sao, lại nhắc đến hắn ta? Đáng hận!- Âm thanh đó vang vọng, tức giận khôn nguôi.
- Người có tốt hay không thì liên quan gì đến ngươi? Ngươi ngoan ngoãn mà phục tùng ta đi. Biết đâu ta thương tình, giúp ngươi trở lại thời kì đỉnh cao thì sao?- Cảnh Hoà tiếp lời nhưng không quên cực lực giao chiến. Vết thương của quái vật giờ đây, phục hồi đã chậm đi phần nào.
- Thật không? Khoan đã! Ngươi lừa ta? Đừng có mà hòng! Ta dù sao cũng là Danh khí, lẽ nào lại tin một tên vắt mũi chưa sạch như nhà ngươi!- Nghe được lời đó, đối phương nhất thời đã dao động.
- Ta có thể làm không được nhưng người thì sao? Với năng lực của người, đó cũng chỉ là một chút chuyện nhỏ. Bằng không, sao hết lần này đến lần khác người đưa ngươi cho ta? Nếu như ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, ta có thể cầu xin người ra tay giúp đỡ. Đến lúc đó, ngươi có thể một lần nữa, uy danh thiên hạ!- Cảnh Hoà nói tiếp, cái giá mà hắn đưa ra quả thật là mê người. Đối với Toái nguyệt huyết đao, thiệt hơn trong đó nó hoàn toàn hiểu rõ.
Lời vừa dứt, quái vật kia cũng theo đó mà biến thành cát bụi. Bầu không khí nơi đây cũng dần thay đổi, không còn cái cảm giác ưu ám như phút giây ban đầu. Chuyện này cho biết, lời mà hắn ta nói thật sự đả động đến đối phương. Mọi chuyện phía sau, dễ giải quyết rồi đây.
- Nếu như ngươi lừa ta, hậu quả thì ngươi cũng biết đấy. Bây giờ, ngươi cút đi được rồi!- Thanh âm chấn kinh, uy nghiêm không ít.
Lời đó nói ra, khiến cho Cảnh Hoà phải đưa tay che chắn. Đến khi một lần nữa mở mắt ra, ảo cảnh ban nãy đã hoàn toàn biến mất. Trước mặt, là Triệu Hoài đang thư thái mà nướng gà. Mùi hương tỏa ra, thứ gì mà chịu cho nổi, thơm nức mũi.
- Ta đánh bán sống bán c·hết, người... Người sao lại ở đây nướng gà?- Nhìn về một màn này, Cảnh Hoà cảm thấy chua xót trong lòng.
- Ồ, ngươi tỉnh rồi à? Không nướng gà thì ngươi muốn ta làm gì giờ? Xâm nhập vào trong tiềm thức, cứu ngươi sao? Chuyện đó ngươi nghĩ ta làm được luôn đó à? Ngươi đây, là hơi b·ị đ·ánh giá cao ta rồi đấy!- Triệu Hoài bình thản mà đáp, một thân lí lẽ.
- Người... Người...
- Người cái gì mà người? Nhìn bộ dạng của ngươi kìa, định doạ ta à? Sát khí quấn thân, ánh mắt vô hồn. Đây, không phải là những gì mà ngươi nên biểu hiện ra ngoài. Làm như vậy, khác gì tìm c·hết, thu liễm lại một chút đi!- Triệu Hoài quan sát đối phương một lượt, nhẹ gật đầu hài lòng, thiện ý nhắc nhở.
- Ta biết rồi, chỉ là chuyện vừa rồi quá là đáng sợ đi. Người không biết đâu, là như thế này này...- Cảnh Hoà đem tất mọi chuyện, một hơi kể lại.
- Thì ra mọi chuyện là như vậy, thằng nhóc nhà ngươi tiến bộ cũng không ít nhở? Còn biết khắc chế tâm ma trong lòng, đáng khen đáng khen. Nhưng đừng vì đó mà tự đắc, không thì lại chuộc hoạ vào thân!- Triệu Hoài nói lời tán dương nhưng không quên nói lời cảnh tỉnh.
- Đã rõ! Chỉ là... Con yêu ma ban nãy đâu rồi? Đã bị người đánh bại rồi sao?- Cảnh Hoà lúc này, mới cảm thấy xung quanh có điều bất thường.
- Đã bị ta đuổi đi rồi, không cần bận tâm nữa! Toái nguyệt huyết đao đó, ngươi tạm thời bảo quản đi. Cũng đã đến lúc, ngươi làm chủ nó rồi!- Triệu Hoài nói tiếp, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy sâu lắng.
Triệu Hoài vốn dĩ là định dùng món v·ũ k·hí đó làm vật phòng thân. Nay, dưới sự tiến bộ thần tốc của Cảnh Hoà, không còn cách nào khác, đành tặng cho đối phương làm quà. Như vậy, mới có thể củng cố được lòng tin của hắn ta với chính mình. Cũng như, khen thưởng cho tên đó vì biểu hiện lần này.
- Thật sao? Người thật tặng cho ta món v·ũ k·hí này? Người, đúng là đối tốt với ta mà!- Nghe được lời đó, Cảnh Hoà vui mừng khôn xiết.
- Biết như vậy thì tốt! Ăn này, ăn xong thì chúng ta tiếp tục làm việc. Thời gian có hạn, cần đẩy nhanh tiến độ. Ta thì sao cũng được chỉ có ngươi thôi, là không thể thua bọn họ. Bằng không, công sức bỏ ra trước đó, đều là công cốc!- Triệu Hoài ném cho đối phương một cái đùi gà, cùng với đó là dặn dò không ít.
- Vậy tiếp theo, chúng ta làm gì?- Cảnh Hoà sớm đã đói lả người, liền cắn một miếng to, thoả mãn mà hỏi.
- Thu hoạch thành quả! Cái bẫy ta giăng ra trước đó, đã đến lúc thu hoạch rồi. Đủ để ngươi, chiến thắng vụ cá cược lần này!- Triệu Hoài nhẹ cười nhưng không kém nham hiểm.
- Bẫy? Người giăng ra lúc nào thế, sao ta lại không biết?- Cảnh Hoà một mặt ngu ngơ, khó mà hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.
- Ngươi ngủ như c·hết trôi thì biết cái gì. Đi thôi, theo ta sẽ rõ!- Nói rồi, Triệu Hoài đứng dậy mà rời đi. Từng bước thong dong, từ tốn mà thưởng thức món ngon trên tay. Nào đâu có giống như những gì hắn ta nói, là gấp rút làm việc.
Thấy thế, Cảnh Hoà cũng vội vã mà nối bước theo sau. Rất nhanh hai người bọn họ đã đến nơi, nơi đến lạ một khu vực cận biển. Trước mắt, là một trũng nước rộng lớn, được bao bọc bởi vô số đá ngầm, dễ vào khó ra. Vì để tìm được nơi này, Triệu Hoài bỏ ra không biết bao nhiêu là công sức. Có điều là, nơi đây hình như có chút kì lạ.
- Bụt, cá nó bị làm sao thế? Bơi gì mà kì vậy, ngửa bụng lên trời mà bơi, đây là lần đầu ta thấy đấy. Cái này cũng quá là bất thường đi!- Cảnh Hoà cất tiếng, hoang mang lộ rõ.
- Có gì đâu mà lạ, bị ta hạ thuốc đó. Chứ ngươi nghĩ, ngoài ta ra thì còn ai trồng khoai đất này!- Triệu Hoài bình thản mà đáp, thậm chí còn là có chút tự đắc.
- Đây là cái bẫy mà người nói đó à? Ta tưởng là thứ gì đó cao siêu lắm chứ. Nào ngờ, lại là cái này. Hèn hạ quá đi mất!- Cảnh Hoà được phen ngỡ ngàng nhưng không kém phần hụt hẫng.
- Có gì đâu mà là la làng dữ vậy. Đặt bẫy thì hữu dụng mới là ưu tiên hàng đầu. Cần chi cao siêu, tốn công phí sức lắm. Ngươi có biết, vì một màn này ta vất vả cả đêm hay không hả?- Lời này nói ra, Triệu Hoài bất giác mà thở dài một hơi, đôi phần mệt mỏi. Nhưng không quên, tặng cho đối phương một cái cốc đầu đầy thân yêu. Hắn ta mà đau khổ, thì đâu để ai được yên. Để cho tên đó, cảm nhận một chút vậy.