Nhận lấy một đòn trời giáng của đối phương, Cảnh Hoà ôm đầu đầy đau đớn. Thiếu một chút nữa thôi, là hắn đã té ngã tại chỗ rồi. Triệu Hoài một bên nhẹ cười hài lòng, tâm tình đã vơi đi phần nào. Ít nhất là, tên đó không hoàn toàn mất đi cảm xúc.
- Không đùa nữa, làm việc thôi. Thu thập Ngọc đi, nhanh còn làm chuyện khác nữa!- Triệu Hoài đưa mắt nhìn về phía trước, nào là tôm, cua, mực, cá,... Đều có đủ. Mặc dù là cấp bậc không cao nhưng được cái là số lượng lớn. Đủ cho hai người bọn họ, kiếm được không ít là điểm.
Thế là, cả hai chia nhau mà hành động. Cảnh Hoà vẫn là như cũ, nghiêm túc làm việc. Còn về phần Triệu Hoài, thong thả như thường. Khó lắm, mới có mồi ngon trước mắt, ngặt nổi là tất cả đều có độc. Hắn cũng chẳng dám ra tay nhưng dùng vào mục đích khác cũng tính là không tệ. Liền thu thập một ít, chuẩn bị cho một màn về sau.
Triệu Hoài đang thu thập thì không biết từ lúc nào, một lưỡi kiếm sắc bén đã đặt lên cổ. Điều này, khiến cho hắn nhất thời có chút kinh ngạc. Không ngờ tới, còn có người có năng lực này. Phải biết, giác quan của hắn ta cực kì nhạy bén. Cho dù là động tĩnh nhỏ, cách xa trăm bước vẫn có thể nghe thấy.
- Hmm, ta lục nghề rồi sao? Hay là đắc ý quên mình? Lại để cho người khác uy h·iếp thế này. Có gì thì chúng ta từ từ nói chuyện, ai lại cầm kiếm kề cổ người khác như ngươi vậy!- Triệu Hoài cất tiếng, bình thản như không.
- Nói! Chuyện này là do ngươi làm ra phải không?- Một thanh âm trầm lắng vang lên nhưng không kém phần sắc sảo.
- Chuyện này là chuyện gì? Nói rõ một chút xem nào, nói như thế ai mà hiểu được!- Triệu Hoài vừa nói vừa chầm chậm xoay người nhưng đáng tiếc, lại bị đối phương phát hiện.
- Đứng im đó, đừng có mà động đậy. Ngươi chỉ cần nhúc nhích một chút nữa, có tin là ta xử tử ngươi ngay tại đây hay không hả?- Đối phương nghiêm giọng mà nói, lạnh lùng không thôi.
- Được rồi, được rồi! Đừng có mà hở một tí là động tay động chân, như vậy mất cảm tình lắm. Có chuyện gì thì nói đi, ta giải quyết cho!- Triệu Hoài bình tĩnh mà đáp, thậm chí thuận miệng mà trêu chọc một chút.
- Cá ở đây là do ngươi hạ độc, chuyện này có phải hay không?- Đối phương nói tiếp, còn là có chút thiếu kiên nhẫn.
- Độc gì chứ? Cô nói gì thế? Ta là người có thể làm ra loại chuyện hèn hạ như vậy sao? Đừng có mà vu oan ta đấy. Bằng không...- Triệu Hoài bày ra dáng vẻ nghiêm chính, nói lời thanh minh.
- Bằng không cái gì? Ngươi làm cho ta xem!- Đối phương dùng lực, hắn liền được phen sợ hãi.
- Bằng không... Không có gì cả. Nghe giọng điệu này, hình như cô là con gái thì phải. Con gái ấy mà, nên kiếm cái gì đó nhẹ nhàng hơn mà chơi. Ai đời, lại cầm kiếm kề cổ người ta như này. Rất dễ chịu thiệt đấy!- Lời vừa dứt, Triệu Hoài liền ra tay.
Chỉ thấy hắn ta thành thục xoay người, cúi xuống thấp. Không để đối phương kịp phản ứng, đã ra một đòn. Đánh mạnh vào bụng cô ta, sau đó thì nắm tay, đoạt kiếm. Đổi khách thành chủ, hoàn toàn khống chế cô ta. Một màn này, diễn ra chưa quá 30 giây.
- Chơi dao có ngày đứt tay, chơi kiếm có ngày m·ất m·ạng. Cô đấy, đừng có mà chống cự!- Triệu Hoài cất tiếng, tư thái lãnh đạm.
- Ngươi... Buông tay?- Cô ta muốn phản kháng nhưng đáng tiếc hắn lại là Triệu Hoài, tất cả cũng chỉ bằng không. Thậm chí, còn bị hắn ta trêu đùa một phen.
- Đã nói với cô rồi, đừng có mà chống cự. Bằng không hậu quả, cô gánh không nổi đâu!- Bàn tay của Triệu Hoài giờ đây, đang ôm lấy eo đối phương, không ngừng vuốt ve.
- Wa, ta bên kia khổ cực không ít, người bên này lại ôm người đẹp mà hưởng thụ. Đây, cũng quá là bất công đi!- Cảnh Hoà bất chợt xuất hiện, nhìn về một màn này tâm tình không khỏi ao ước.
- Hưởng thụ cái đầu nhà ngươi, ta xém tí là bị người ta chém c·hết rồi đấy. Ở đó mà hưởng với chả thụ! Lấy dây trói cô ta lại đi, dám động tới ta, con nhỏ này tới số rồi! Khà khà!- Triệu Hoài nở ra nụ cười gian ác, ác đến nổi không thể nào ác hơn.
Rất nhanh, người đã bị bọn họ trói lại như đòn bánh tét. Cô ta ra sức giãy dụa, nhưng cũng chẳng thay đổi được gì. Tình cảnh này, phải nói là mười phần ngặt nghèo. Rơi vào tay Triệu Hoài, xem như đời đến đây là hết.
- Nói đi! Tên? Tuổi? Quê quán? Nghề nghiệp? Là ai sai cô hành thích ta? Kể chi tiết vào, biết đâu ta tha cho một mạng thì sao!- Triệu Hoài nhẹ cười nhưng lại sặc mùi nguy hiểm.
- Các ngươi có biết ta là ai hay không? Còn nữa, chủ nhân nhà ta có mệnh hệ gì, các ngươi gánh không nổi đâu!- Đối phương hét lớn, nào đâu có xem bọn họ ra gì.
- Chủ nhân nhà cô có mệnh gì thì liên quan chó gì đến ta? Cái trò hù người này, đối với ta mà nói là hoàn toàn vô dụng. Ngoan ngoãn khai báo, đó mới là việc cô nên làm. Chậc chậc chậc, không thì đừng trách ta không biết thương hoa tiếc ngọc!- Triệu Hoài cầm thanh trường kiếm trên tay, chỉ mới vừa chạm nhẹ vào lưỡi kiếm, máu tươi đã bắt đầu chảy ra, khoé môi hắn liền nhếch lên nụ cười đầy nham hiểm.
( Vãi, bén ngót ngòn ngọt luôn!) Thanh kiếm cong cong đó, ấy mà lại sắc bén vô cùng. Khiến cho hắn ta thích thú không thôi, liền tiện tay mà cất đi. Có thể sở hữu một món v·ũ k·hí như này, xem ra thân phận đối phương không đơn giản. Chỉ là đã rơi vào Triệu Hoài, đành lành ít dữ nhiều vậy.
- Hỏi cô đó, bị điếc hả gì mà không trả lời? Nếu đã không thích nói chuyện, ta cũng không ép cô nữa. Mặc kệ cô ta ở đây làm mồi ngon cho yêu ma, chúng ta đi thôi!- Mắt thấy đối phương không hợp tác, Triệu Hoài liền giở trò. Giả vờ rời đi, chính là để cô ta mắc bẫy.
- Khoan đã! Ta nói! Ta tên Thị, là thân cận của công... Không phải, là tiểu thư. Người hiện tại đang trúng độc, cần thuốc giải mới có thể cứu mạng. Ta biết, là ngươi hạ độc. Cầu xin ngươi, cứu lấy tiểu thư nhà ta!- Bất lực, cô ta đành hạ mình van nài.
- Mở miệng rồi sao? Ta còn tưởng cô cứng miệng lắm chứ, hoá ra cũng chỉ đến thế là cùng. Muốn ta cứu tiểu thư nhà cô, không phải là không được. Chỉ là không biết, thù lao như nào đây!- Triệu Hoài đưa tay sờ cằm, một thân gian tà lộ rõ.
- Wa, độc là do người hạ, cứu người cũng là điều hiển nhiên. Người còn lại đòi thù lao, có tính người hay không thế?- Lời Cảnh Hoà vừa dứt, Triệu Hoài đã đạp cho hắn ta ngã nhào rồi.
- Ai mượn ngươi nói thêm vào vậy? Đứng qua một bên mà chơi đi, tài lanh lắm. Để chỗ cho ta làm ăn, phá quá hà! Nói đi, cô có gì cho ta!- Triệu Hoài nhướng mày, sắc mặt không khỏi khó coi.
- Bảo kiếm ngươi không phải đã lấy rồi sao? Còn muốn gì nữa, ngươi cũng tham lam quá rồi đấy!- Thị gằn giọng mà nói, uất hận không ít.
- Ây, bảo kiếm gì chứ? Ta nghe không hiểu! Cái gì cũng có giá của nó cả, cô không chịu bỏ ra cái giá tương ứng thì đừng hòng ta ra tay!- Triệu Hoài nói lời ẩn ý, m·ưu đ·ồ bất chính.
- Bụt à, ta thấy như vậy không được tốt cho lắm. Chúng ta hay là cứu người trước, rồi nói vấn đề này sau có được không hả?- Cảnh Hoà vẫn là như cũ, giúp đối phương cầu tình.
- Cái thằng này, sao cứ phá ta hoài vậy? Ăn rồi báo, đi chỗ khác chơi, lẹ!- Trước một màn này, Triệu Hoài bất lực không kém.