Trở lại khoảng thời gian một tiếng trước, có hai bóng hình lờ mờ xuất hiện. Họ một trước một sau, nối bước nhau mà đi. Chẳng mấy chốc, đã đến bên bờ biển. Nơi nào không đến, lại đến ngay chỗ mà Triệu Hoài hạ thuốc, nó mới c·hết chứ.
- Công chúa, người đợi ta với!- Thanh âm vang vọng, đưa mắt nhìn tới hoá ra là Thị.
- Đã nói với em biết bao nhiêu lần rồi, đừng gọi ta là công chúa nữa. Chúng ta đang cải trang, phải gọi là tiểu thư, biết chưa hả?- Giọng điệu trong trẻo vang lên, từ một cô gái khoảng tầm 18- 19 tuổi. Nước da trắng ngần, thân hình thước tha trong gió. Trông xinh xắn đáng yêu vô cùng nhưng lại mang đôi nét khờ khạo. Mạc Hảo, công chúa của Đào Hoa Đảo Quốc.
- Ta đói rồi, em kiếm gì cho ta ăn đi!- Mạc Hảo nói tiếp, tiếng ọt ọt lại bất chợt phát ra.
- Ở nơi này, em biết kiếm gì cho người ăn đây. Hay là người, dùng tạm viên Phục hồi chức năng này đi!- Thị nhỏ giọng mà nói, vẻ mặt khó xử không ít.
- Thứ này á hả? Vô vị lắm, ta không ăn đâu. Ta muốn ăn thịt, ăn cá cơ!- Mạc Hảo làm nũng, dùng dằng mà nói.
- Thịt cá đâu ra mà ăn, người đừng có mà làm khó em. Ngoan nào, ăn thứ này vào đi, ít nhất là người không đói nữa!- Thị ra sức dỗ dành, đôi phần bất lực.
- Kia kìa, đó không phải là thịt cá hay sao? Em bắt cho ta đi!- Mạc Hảo đưa tay chỉ về phía trước, lớn giọng mà nói.
Mắt thấy, nào là tôm, cua, mực, cá... Bơi ngửa lên trời, trông ngon mắt vô cùng. Nhưng cô ta đâu biết rằng, ẩn trong đó là nguy hiểm c·hết người. Ở rừng thiên nước độc này, làm gì có thứ ngon ăn. Chỉ là, Mạc Hảo lại không hiểu rõ những chuyện này. Cứ khăng khăng, đòi cho bằng được.
- Công... Tiểu thư, người không cảm thấy những thứ đó rất kì lạ sao? Ai đời, cá lại bơi ngửa bụng lên trời!- Thấy thế, Thị liền nói lời khuyên can.
- Ta mặc kệ, ta muốn ăn. Em bắt lên, nướng cho ta đi!- Nghe được lời ấy, Mạc Hảo chẳng để vào tai.
- Những thứ đó chắc chắn không bình thường, người không ăn vào vẫn là tốt hơn!- Thị nói tiếp, không ngừng khuyên nhủ nhưng tất cả cũng chỉ bằng không.
- Em không nghe lời ta nữa! Em hết thương ta rồi! Ta giãy à?- Mạc Hảo được nước lấn tới, mè nheo không thôi.
- Người... Thôi được rồi, người đợi em một chút vậy!- Hết cách, Thị đành chiều theo ý của cô ta.
Thế là, Thị bắt lấy một ít tôm cá mà nướng lên. Chốc lát, mùi hương đã thoang thoảng khắp nơi. Càng là khiến cho cơn đói của Mạc Hảo gia tăng bội phần. Nhân lúc đối phương không chú ý, liền vụng trộm mà ăn lén.
- Tiểu thư, người đợi ta thử độc cái đã rồi hả ăn sau!- Thị lấy ra một cái kim bạc, đâm xuyên qua thịt cá. Kim bạc vẫn là như cũ, không chút đổi màu. Đến đây, cô ta mới yên tâm phần nào.
Chỉ mới vừa quay đi quay lại, số tôm cá nướng đó đã chẳng còn lại bao nhiêu. Điều này, dọa cho Thị được phen hoang mang. Đưa mắt nhìn tới, miệng của Mạc Hảo giờ đây đã lấm lem đi không ít. Không cần nghĩ cũng biết, thủ phạm là ai.
- Công... Tiểu thư, người sao lại như vậy rồi? Lỡ như có chuyện thì sao, em gánh không nổi đâu. Trốn ra đây đã là tội nặng rồi, người đừng có mà dọa em nữa!- Thị lên tiếng, lộ rõ vẻ khổ tâm.
- Không sao đâu, không sao đâu! Em phải tin ở ta! Ngon lắm, em cũng thử một chút đi!- Mạc Hảo cười tươi mà nói, đáng tiếc là nụ cười này lại kéo dài không lâu.
Ngay lập tức, sắc mặt của cô ta đã trở nên nhăn nhó. Từ bụng truyền đến một cảm giác đau đớn khó mà diễn tả thành lời, như quặn thắt lại. Chẳng mất bao lâu, cô ta đã vùng vẫy trên mặt đất. Nhìn về một màn này, Thị quá đổi bất ngờ.
- Đau... Đau quá, cứu... Cứu ta!- Mạc Hảo đưa tay ôm bụng, rên rỉ thành tiếng, nước mắt bất giác mà chảy dài.
- Công chúa, người không sao chứ? Đây là bị gì vậy? Người đừng có mà doạ em!- Tức thì, Thị đã kề bên.
- Đau... Khó chịu... Nhanh, cứu ta!- Mạc Hảo khó khăn mà nói từng chữ, như nghẹn ở cổ họng. Lời vứt dứt, cô ta cũng theo đó mà ngất xỉu.
- Công chúa, người đừng có mà xảy ra chuyện gì. Công chúa, tỉnh lại đi mà. Rõ ràng là không có độc, tại sao lại như này?- Thị ôm đối phương vào lòng, mười phần hoang mang.
Cô ta đang không hiểu chuyện gì xảy ra, thì từ xa lại truyền đến thanh âm của hai người con trai. Đưa mắt nhìn tới, đó là Triệu Hoài cùng với Cảnh Hoà đang trò chuyện. Tiếp theo, là một màn gặp gỡ của mấy người bọn họ, mới có sự tình như hiện tại.
- Wa, này là ngu mà c·hết chứ bệnh tật gì. Đã biết là thức ăn không ổn rồi, còn nằng nặc ăn cho bằng được. Các ngươi còn gan hơn cả ta nữa, chán sống rồi sao?- Nghe được đầu đuôi câu chuyện, Triệu Hoài nhịn không được mà buông lời cảm thán.
- Đó là lệnh của công... Tiểu thư nhà ta, ta không thể không nghe sao? Cầu xin ngươi, cứu người ấy đi!- Bất lực, Thị chỉ đành cầu tình hắn ta.
- Hazz, nể tình ta và cô có chung hoàn cảnh, đành giúp cô một lần này vậy. Ai bảo ta, tâm tính lương thiện làm gì cơ chứ?- Triệu Hoài làm ra dáng vẻ đạo mạo nghiêm trang nhưng ẩn trong đó, là sự gian ác đến cùng cực.
( Ngươi mà lương thiện quái gì? Bảo kiếm đó là Vương thượng ban cho ta, chưa gì hết ngươi đã đút túi rồi. Nếu không phải là vì công chúa, ta còn lâu mới chịu thiệt như này. Đáng hận!) Thị tức đến nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt lộ rõ vẻ căm phẫn bội phần.
- Mạng người quan trọng, chúng ta đi thôi! Cảnh Hoà, ngươi khiêng cô ta đi!- Triệu Hoài trầm giọng, bất lực không kém. Hoạ từ trên trời rơi xuống này, phải tự mình giải quyết vậy.
Nói rồi, mấy người bọn họ liền cùng nhau khởi hành. Dưới sự chỉ dẫn của Thị, chẳng mấy chốc, đã đến nơi cần đến. Trong một hốc đá, là một gái trắng trẻo. Nếu không phải là có người dẫn đường, thì khó mà tìm ra cho được. Thân hình nhỏ nhắn đó, đúng là động lòng người mà.
- Người thì trông rõ đẹp nhưng tiếc cái là không có não, hazz, đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời mà!- Triệu Hoài nhẹ lắc đầu, ngao ngán không thôi.
- Ngươi còn chờ gì nữa, mau cứu tiểu thư nhà ta đi!- Thị hét lớn, tâm tình không khỏi gấp gáp.
- Gấp gì chứ? Có ta đây, không c·hết đâu mà sợ. Để xem, có gì ngon trên người không cái đã!- Lời vừa dứt, Triệu Hoài đã bắt đầu hành động.
- Cái tên khốn kiếp nhà ngươi, dám chạm vào người tiểu thư nhà ta. Có tin là...- Nhìn về một màn này, Thị tức đến cay nghiến.
- Cô không nhìn lại mình đi, còn muốn làm gì ta nữa? Chậc chậc, lâu lắm rồi ta mới làm người tốt một lần, đừng có mà ép ta phải làm người xấu đấy!- Triệu Hoài liếc nhìn đối phương một cái, ánh mắt ấy thờ ơ đến lạ. Khiến cho cô ta, không dám nói thêm một lời nào nữa.
- Ừm ừm, cũng không tệ, nhiêu đây là đủ rồi. Cứu người thôi, cứu người thôi!- Sau khi thu hoạch hả hê, Triệu Hoài mới ra tay cứu người. Từ trong người lấy ra một viên thuốc, tận tình mà đút cho cô ta.
- Ngươi cho tiểu thư nhà ta uống cái gì vậy?- Thị giờ đây, vẫn là cảnh giác như cũ.
- Tất nhiên là thuốc giải rồi, chứ cô nghĩ là cái gì? Tầm một tiếng sau, cô ta sẽ tỉnh lại. Các ngươi từ đâu đến thì về đó đi, nơi đây nguy hiểm khôn lường. Thân là con gái chưa trải sự đời, không tốt cho hai người các ngươi đâu!- Triệu Hoài thiện ý nhắc nhở, nhẹ cười nhưng lại đầy thâm sâu.