Long Cơ Chiến Hồn

Chương 365: Công... Tiểu thư



Sau khi cứu người, Triệu Hoài cũng thu được không ít thành quả. Thế là thỏa mãn mà rời đi. Nhưng hình như hắn ta, vẫn là quên đi chuyện gì đó. Nếu đã không nhớ, ắt hẳn là nó không quan trọng. Nhưng mà chuyện này, lại liên quan đến hai mạng người.

- Các ngươi có đi thì cũng phải cởi trói cho ta chứ? Như này, khác gì biến ta trở thành mồi ngon cho yêu ma!- Thị hét lớn, dáng vẻ vẫn là bị trói như cũ. Mỗi một cử động, đều là việc vô cùng khó khăn.

- Chậc, xem ta kìa, xém tí thì quên mất. Mà cô cũng biết sợ bọn nó nữa à? Ta còn tưởng, cô không sợ cái gọi là yêu ma cơ chứ? Bằng không, hai cái đứa chưa trải sự đời như các cô, ai lại đến nơi này!- Triệu Hoài nhìn về bọn họ một lượt, nói lời mỉa mai.

- Ngươi nói là ai chưa trải sự đời? Chúng ta là... Là...- Nói đến đây, Thị gần như nghẹn họng.

- Là cái gì? Cái đồ vắt mũi chưa sạch kia! Thành ra như thế này rồi, còn cứng miệng cho được. Hazz, đúng là tuổi trẻ nông nổi mà, thất vọng thật đấy! Cảnh Hoà, cởi trói cho cô ta đi. Chúng ta đi thôi!- Triệu Hoài thở dài một hơi, xoay người chậm rãi mà đi.

Nghe được lời đó, Cảnh Hoà cũng nhanh nhẹn mà hoàn thành nhiệm vụ. Sau đó, lập tức đuổi theo đối phương. Thị bên này, căm phẫn không thôi nhưng lại chẳng thể làm gì, giương mắt mà nhìn bọn họ rời đi. Cô ta còn bận phải chăm sóc cho tiểu thư nhà mình nữa, nào đâu có dư hơi mà làm chuyện khác.

- Công chúa, người đừng có xảy ra chuyện gì đấy. Bằng không, em phải chịu khổ đó!- Thị nắm chặt bàn tay của đối phương, thâm tình mà nói.

Một bên khác, Triệu Hoài cùng với Cảnh Hoà thong dong mà bước từng bước. Hắn ta đem tất cả số mực cá mà bản thân thu hoạch được, sau khi đã lấy Ngọc thì ném xuống mặt đất. Cứ như thế, mà tạo thành một hàng dài. Nhìn về một màn này, Cảnh Hoà không khỏi ngơ ngác, khó mà hiểu rõ ý đồ của đối phương.



- Người đây là đang làm gì thế? Có thể nói cho ta nghe không?- Cảnh Hoà cất tiếng, thăm dò thực hư.

- Tất nhiên là tiếp tục đặt bẫy rồi! Đem thức ăn có độc đó, thêm ít gia vị, tăng hương thơm của nó đến mức cực điểm. Cứ rãi như vậy, yêu ma nào ngu thì ăn phải. Đến lúc đó, chúng ta lại tiếp tục thu hoạch đợt hai!- Triệu Hoài bình thản mà đáp, ngữ khí lại mang một chút gì đó rất chi là đắc ý.

- Waaaa, cái này hay à nha! Thật là không ngờ tới, còn có thể chơi như vậy. Ta phục người sát đất mà!- Cảnh Hoà hai mắt trợn tròn, kinh ngạc tột độ.

- Xì, ngươi nghĩ ta là ai? Cái đầu ấy, không phải để mọc tóc đâu mà là nghĩ nhiều vào, mới có thể làm việc lớn!- Triệu Hoài nhìn về đối phương, nói lời răn dạy.

- Vậy... Tại sao lúc ban đầu, chúng ta không dùng cách này mà phải đi liều mạng đánh g·iết? Ta vì chuyện đó, xém tí nữa là m·ất m·ạng đấy!- Cảnh Hoà giờ đây, sắc mặt khó coi đi không ít.

- Không đánh không g·iết, ngươi có thành quả của riêng mình à? Toái nguyệt huyết đao, ngươi làm chủ được sao? Nhẹ nhàng quá thì con người ta sẽ sinh ra ỷ lại, phải có chút khó khăn mới có thể rèn luyện tâm trí. Ngươi đấy còn phải học hỏi dài dài, chút thử thách đó có đáng là bao!- Triệu Hoài nói tiếp, đôi phần hàm ý.

- Ta biết rồi! Chỉ là chúng ta bỏ mặc hai cô gái kia ở đó có ổn không? Có cần, quay lại giúp đỡ bọn họ một chút hay không?- Về chuyện ban nãy, Cảnh Hoà vẫn là có chút lo lắng.

- Sao? Động lòng rồi à? Bọn họ có an toàn hay không, liên quan gì đến ngươi? Thân ngươi còn lo chưa xong, đòi lo cho ai? Làm tốt chuyện mình nên làm, đó mới là việc ngươi cần hướng tới. Dư hơi lắm hả gì? Giúp bọn họ, ai giúp ngươi lấy ngôi vị đầu bảng, nói nghe xem!- Triệu Hoài liếc nhìn đối phương một cái, chất vấn không thôi.



- Để mặc hai cô gái ở đó, ta cảm thấy không hay cho lắm thì phải. Giữa nơi nguy hiểm này, lỡ như bọn họ xảy ra chuyện gì thì sao?- Cảnh Hoà tiếp lời, nét mặt không kém phần lo âu.

- Yên tâm đi, xung quanh đó không có yêu ma đâu mà lo. Ngươi nghĩ c·hất đ·ộc mà ta phát tán, yêu ma còn có thể sống sao. Nếu như mà sống thì cũng không phải là thứ mà hai người chúng ta có thể đối phó. Có an toàn hay không thì phải xem ở vận mai của hai người bọn họ rồi. Trên đời này, có nhiều chuyện ngươi muốn quản nhưng quản không nổi đâu. Cái cảm giác bất lực ấy, ngươi sẽ dần quen thôi. Đợi đến khi bản thân đủ mạnh, mới có thể làm gì thì làm!- Triệu Hoài bình thản mà đáp nhưng ẩn trong đó là nổi niềm không sao diễn tả thành lời.

Nghe nói đây, Cảnh Hoà cũng biết rằng bản thân không thể giúp ích được gì thêm. Chỉ đành để bọn họ, tự mình phó mặc cho số phận. Còn về phần hắn ta, vẫn là có chuyện quan trọng hơn cần phải làm. Giành lấy hạng nhất, đó mới điều đáng chú tâm.

Chẳng mất bao lâu, Triệu Hoài đã bố trí xong tất cả. Hiện tại, hắn ta thảnh thơi mà ngồi một chỗ chờ đợi cái gọi là thành quả. Giờ mà đánh, đánh cũng không nổi nữa đâu. Chỉ có thể ngồi mát ăn bát vàng, nằm chờ sung rụng.

- Hazz, chán thế nhở? Đúng là nặng đầu óc thì nhẹ chân ta mà!- Triệu Hoài ngước mắt nhìn trời, thở dài một hơi.

- Bụt, ngươi đây là sao thế? Không định làm gì tiếp theo nữa à?- Thấy thế, Cảnh Hoà liền nói lời quan tâm.



- Làm gì là làm gì giờ? Ngươi tưởng, ta lúc nào cũng có mưu kế hay sao? Hazz, cạn kiệt sức lực rồi, chán c·hết đi được!- Triệu Hoài đưa tay chống cằm, ủ rũ mà đáp.

- Vậy chúng ta, có phải sẽ được nghỉ ngơi hay không?- Cảnh Hoà hớn hở mà nói, miệng đã giấu không được mà lộ cười. Vất vả lâu đến như vậy, hơn ai hết hắn càng là muốn nằm ưỡn một chỗ.

- Nghỉ ngơi à? Không tệ đấy nhưng mà... Ta lại có chủ đích khác rồi, đi thôi!- Bất chợt, Triệu Hoài lại lộ ra một thân gian ác.

- Đi đâu? Người không phải đã nói, là cạn kiệt sức lực rồi sao? Còn đi đâu nữa?- Cảnh Hoà nhướng mày, đôi phần khó hiểu. Nụ cười ban nãy, cũng theo đó mà vụt tắt.

- Tất nhiên là làm việc ngươi muốn rồi, xem hai cô gái đó giờ đã ra sao?- Triệu Hoài nhẹ giọng nhưng không kém phần gian tà.

- Không phải là người nói, để bọn họ tự sinh tự diệt hay sao? Giờ sao lại đổi ý thế này?- Nghe được lời đó, Cảnh Hoà không khỏi ngơ ngác.

- Không, ta đổi ý rồi. Ta cảm thấy, để mặc hai cô gái chân yếu tay mềm không quan tâm tới là điều không tốt. Như vậy, tồi lắm. Phải đặc biệt quan tâm săn sóc mới được, khà khà!- Triệu Hoài nở ra nụ tà đến nổi không thể nào tà hơn được nữa, tính người cũng theo đó mà mất dần.

- Wa, người làm như vậy, ta sợ đấy!- Nhìn về một màn này, Cảnh Hoà bất giác mà rùng mình.

Rất nhanh, hai người bọn họ đã trở lại vị trí cũ. Chẳng mất công tìm kiếm, đã gặp lại người cần gặp. Triệu Hoài không gấp xuất hiện mà là ở một bên âm thầm quan sát. Hắn ta lúc này, trong bụng toàn là suy nghĩ xấu xa. Định đem hai người con gái đó, trêu đùa qua một lượt. Mua vui cho bản thân, tồi đến thế là cùng.

- Bụt, tại sao chúng ta lại núp vậy? Trông không khác gì phường đầu trộm đuôi c·ướp cả!- Cảnh Hoà lên tiếng, sắc mặt kém đi thấy rõ.

- Sao? Cảm thấy mất mặt à? Ngươi tưởng ă·n t·rộm ăn c·ướp dễ làm lắm sao? Đều là có kĩ năng cả đấy, đừng có mà chê bài. Vả lại, chúng ta đây là quan sát tình hình, chờ đợi thời cơ thích hợp để ra tay. Gì mà trộm c·ướp ở đây?- Triệu Hoài đáp lời, thanh minh cho bằng được.