Sau khi sử dụng thuốc giải mà Triệu Hoài đút cho, chẳng mất bao lâu Mạc Hảo đã tỉnh lại. Mơ màng mở mắt ra, cơn đau là vẫn còn đó. Mắt thấy, là khuôn mặt tràn đầy lo âu của Thị. Điều này, khiến cho cô ta nhất thời có chút hoang mang.
- Thị, em làm sao thế? Ta... Ta bị gì thế này?- Mạc Hảo cất tiếng, giọng yếu đi thấy rõ.
- Công chúa người tỉnh lại rồi sao? Dọa em c·hết mất!- Lúc này, Thị mới bớt đi phần nào lo lắng.
- Công chúa sao? Xem ra có chuyện vui rồi đây!- Triệu Hoài ở đằng xa nghe thấy lời đó, bất giác lại lộ rõ vẻ nham hiểm.
- Công chúa? Người đang nói gì thế?- Cảnh Hoà cất tiếng, vẫn là chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
- Ngươi... Có muốn trải nghiệm cái cảm giác anh hùng cứu mỹ nhân không? Cơ hội hiếm có đó, thế nào?- Triệu Hoài nhìn về đối phương, nhẹ cười mà hỏi.
- Anh hùng cứu mỹ nhân? Chuyện này là sao?- Càng nghe, Cảnh Hoà càng khó hiểu.
Một bên khác, sau khi trải qua một màn vừa rồi. Thị biết rằng, nơi này không thể ở lâu. Một khi gặp lại tên khốn kia, không biết lại xảy ra chuyện gì, bản thân chỉ tổ chịu thiệt. Rời khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt, đó mới chuyện nên làm hiện tại.
- Tiểu thư, là em có lỗi với người! Người không biết đâu, lúc nãy có một tên khốn n·ạn n·hân lúc người hôn mê. Hắn... Hắn...- Nói tới đây, Thị hận không thể tả.
- Hắn làm gì ta? Em nói rõ xem nào? Em nói đi!- Nghe được lời ấy, Mạc Hảo sốt sắng không ít. Cành vàng lá ngọc, nào đâu để kẻ khác dễ dàng nhúng chàm.
- Hắn... Hắn ta mò mẫm người, sờ soạng người. Cuối cùng là lấy hết bảo vật trên người người. Em cố ngăn cản nhưng tên đó lại bắt trói em lại, đành lực bất đồng tâm. Khốn nạn mà!- Thị nói tiếp, tức đến điếng người nhưng đổi lại là chẳng thể thay đổi được gì.
- Còn có chuyện như thế nữa sao? Vậy cái tên khốn mà em nói, hắn đâu rồi? Ta nhất định, phải t·rừng t·rị hắn mới được!- Mạc Hảo siết chặt lòng bàn tay, xem ra là tức giận cũng không kém.
- Tên khốn kh·iếp đó, sớm đã rời đi rồi. Trước khi đi, hắn còn nói chúng ta là cái đồ hỉ mũi chưa sạch nữa, về nhà mà chơi đi. Long nhong bên ngoài như thế này, m·ất m·ạng thì đừng có mà trách sao số xui. Hay là, chúng ta trở về đi, tiểu thư!- Thị nắm lấy bàn tay đối phương, từ phẫn nộ tột độ lại chuyển sang thâm tình ướt át trong một khoảnh khắc. Điều này, gợi lên sự nghi ngờ trong lòng đối phương không ít.
Mạc Hảo giờ đây, mơ hồ cảm thấy có điều bất thường. Thế là kiểm tra lại bản thân một lượt, phát hiện ra là chẳng mất thứ gì. Liền dùng ánh mắt hoài nghi mà nhìn về đối phương. Trước tình thế này, Thị theo phản xạ mà tránh lấy ánh mắt của cô ta.
- Em lừa ta? Hừ, uổng công ta thương em đến vậy, ta chơi còn chưa đủ, em đã muốn lừa ta về!- Mạc Hảo đã gần như chắc nịch, là đối phương lừa mình.
- Tiểu thư, đây không phải là em lo cho người sao? Người nghĩ thử đi, người mà có mệnh hệ gì, em sống sao nổi. Vả lại, em làm gì có gan mà lừa người. Thật sự là có kẻ dám vô lễ với người mà, người không tin em sao?- Thị gắng sức khuyên can, giải thích trong vô vọng.
- Về cũng được thôi nhưng mà... Ta muốn gặp cái tên khốn nạn mà em nói. Nếu như hắn đã dám vô lễ với ta như lời em nói, không t·rừng t·rị một chút thì thật không thỏa đáng mà! (Em muốn lừa ta chứ gì, đừng hòng!)- Mạc Hảo tự cho mình là đúng, vẫn là ham chơi như thường.
- Tiểu thư à, hay là chúng ta bỏ đi. Cái tên đó, khó đối phó lắm. Nói không chừng, người lại chịu thiệt trong tay hắn ta thì sao?- Thị tiếp tục khuyên nhủ nhưng cũng chẳng thay đổi được gì.
- Sợ gì chứ? Ta đường đường là công chúa của Đào Hoa Đảo Quốc này, lẽ nào lại sợ đối phương sao? Tên đó mà xuất hiện ngay bây giờ, ta bẻ cổ hắn cho em xem!- Mạc Hảo hùng hồn mà nói, khí thế ngất trời.
- Nghe nói, là cô muốn bẻ cổ ta thì phải? Cổ đây, ngon thì bẻ đi!- Thanh âm vang trời, theo đó là bóng hình quen thuộc xuất hiện. Triệu Hoài tư thế hiên ngang, uy nghiêm mà đứng trước mặt bọn họ. Mặc dù thương thế trên người là vẫn còn đó, cũng không thể ngăn cản hắn ta làm màu.
- Tên khố rách áo ôm đó là ai thế? Trông không khác gì mấy tên sắp c·hết cả, lại ra vẻ đến vậy!- Mạc Hảo hỏi nhỏ, không khỏi hiếu kì.
- Là cái tên khốn nạn em nói với người đó, không những lấy đi bảo vật mà còn sỉ vả chúng ta nữa. Đáng hận!- Thị cay cú mà nói, ánh mắt thù hằn lộ rõ.
- E hèm, nói xấu gì ta đó? Không có ta, hai người các ngươi không biết đã gặp chuyện gì rồi. Không cảm kích thì thôi đi, lại còn sinh ra hận ý. Hazz, lòng người!- Triệu Hoài thở dài một hơi, đem tội ác của hắn không ngừng tẩy trắng.
- Wa, còn có thể nói như vậy sao? Chuyện mà ngươi làm, rõ ràng là trộm c·ướp giữa ban ngày. Giờ lại nói như là bản thân vô tội, đây là lời con người có thể nói ra sao?- Thị ngay lập tức phản bác, giọng điệu còn là có chút khinh miệt.
- Xì, cô không thử nghĩ mà xem, tại sao các cô ở đây lâu đến như vậy, lại không có một con yêu ma nào xuất hiện? Ta mà không thoa lên người cô ta một chút hương liệu, hai người các ngươi còn đứng đây được sao? Đúng là giúp vật báo ân, giúp người báo oán mà!- Triệu Hoài nhẹ lắc đầu, bày ra dáng vẻ đau thương nói.
- Vậy tại sao? Ngươi lại lấy bảo vật trên người tiểu thư nhà ta hả? Chuyện này, ngươi giải thích đi!- Thị tiếp lời, vẫn là cái dáng vẻ đanh đá đó.
- Lấy gì cơ chứ? Cô hỏi cô ta thử đi, ta có lấy gì không? Đừng có vu oan cho người tốt đấy nhé!- Triệu Hoài nhẹ cười nhưng lại mang tư vị thâm sâu khó dò.
- Chỉ dựa vào việc ngươi thất lễ với ta, đã đủ để ta xử quyết ngươi hàng trăm hàng lần rồi. Cần chi ở đây nhiều với nhà ngươi!- Mạc Hảo cất tiếng, giọng điệu còn là có chút bề trên.
- Muốn động thủ sao? Chỉ dựa vào hai người các cô? Chuyện hài đấy, ta đã cười. Cô không hỏi cô ta đi, hậu quả đó nó ra sao? Nếu mà cảm thấy cuộc sống này vô vị quá thì nhào vào đây, ta chấp luôn cả hai!- Triệu Hoài thản nhiên mà đáp, thậm chí còn trêu đùa bọn họ không ít.
- Wa, cái tên khốn này, chưa từng có ai dám nói với ta như vậy cả. Ngươi đúng là chán sống rồi mà!- Nói rồi, Mạc Hảo lập tức lao lên. Chưa được ba giây, đã trở về vị trí cũ, kèm theo đó là một con mắt tím lịm tìm sim.
- Aaa, chưa từng có ai dám ra tay với ta cả, cái tên khốn nhà ngươi vậy mà lại dám. Ta liều mạng với ngươi luôn!- Nếu như không phải là Thị kịp thời ngăn cản thì Mạc Hảo sớm đã xuống xác với hắn ta ngay tại đây luôn rồi.
- Tiểu thư à, người bình tĩnh lại một chút, chúng ta đánh không lại hắn ta đâu. Vả lại, bảo kiếm đã bị hắn ta lấy đi mất rồi. Người làm quá lên, người chịu thiệt là chúng ta đấy!- Trước sự vùng vẫy điên cuồng của Mạc Hảo, Thị chỉ có thể ôm chặt lại càng thêm chặt.
- Cái gì? Đã bị hắn ta lấy mất rồi sao? Nếu như để phụ h... Thân biết được, ta c·hết chắc mất!- Sau khi nghe được lời đó, Mạc Hảo đã dần lấy lại bình tĩnh.