Long Cơ Chiến Hồn

Chương 371: Ta có lừa qua ngươi sao?



Triệu Hoài đang phân vân không biết phải xử lí số Ngọc đen này sao cho phải, gần như đã từ bỏ. Thì DG thoạt nhiên lên tiếng, có thể thay hắn giải quyết vấn đề. Nhưng mà cái giá nó đưa ra, lại không hề rẻ chút nào. Nếu như là bình thường, hắn sớm đã từ chối rồi. Nhưng đây là trường hợp đặc biệt, đành ngậm bồ hòn làm ngọt vậy.

- Chỉ là chút Urimi tinh luyện mà thôi, lẽ nào ta không cho ngươi sao? Cần gì phải giở trò này!- Triệu Hoài thâm tình mà nói, cố chày cối cho bằng được.

- Thôi ông im mẹ mồm đi, toàn hứa chứ có thấy làm đâu. Dân ở đâu ấy! Không có thì miễn bàn!- DG đáp lời, mười phần khinh bỉ.

- Không phải đã nói là xong sự kiện lần này, ta sẽ tìm Urimi tinh luyện cho ngươi sao? Gấp gáp thế làm gì không biết nữa. Đều là người mình cả, có cần phải tính toán chi li như vậy không?- Triệu Hoài lấy vấn đề đạo đức ra mà nói nhưng người không có đạo đức nhất lại là hắn.

- Vẫn là câu nói cũ, không có thì miễn bàn!- DG dứt khoát mà đáp, không chút lung lay.

- E hèm, Cảnh Hoà, ngươi có Urimi tinh luyện ở đây hay không?- Hết cách, Triệu Hoài đành chiều theo ý nó.

- Urimi tinh luyện, người cần thứ đó làm gì? Cái này, không dễ có đâu đấy!- Nghe được lời ấy, Cảnh Hoà còn là có chút ngạc nhiên.

- Có Urimi tinh luyện, ta có thể tịnh hóa được số Ngọc đen này. Bỏ đi thì uổng lắm, xem có còn vớt vác được gì hay không!- Triệu Hoài nói tiếp, dù sao cũng là làm việc cho người ta, cái giá này tất nhiên là phải có người thay hắn ta gánh lấy rồi.



- Vãi ò, ngươi lấy Urimi tinh luyện đi tịnh hoá Ngọc? Này là thuộc về dạng phá của rồi. Ai đời lại làm vậy, đây khác gì lấy tiền ném qua cửa sổ!- Cảnh Hoà giờ đây, hai mắt trợn tròn, kinh ngạc tột độ. Lời đó, như sét đánh ngang tai vậy.

- Ừ he, ta quên giá trị của hai món hàng này là một trời một vực với nhau. Hazz, không có tiền ấy mà, nó vậy á! Nhưng mà hiện tại, thứ chúng ta cần là điểm số. Urimi tinh luyện có nhiều đi chăng nữa, có thể giúp ngươi thắng sao?- Triệu Hoài nhẹ cười, bất chợt lại nghiêm trang. Đây, là đang giở trò thao túng.

- Chuyện này, người nói cũng phải nhưng trên người ta hiện tại, quả thật là không có Urimi tinh luyện. Đào đâu ra cho người giờ? Hay là thứ này, người xem có được không?- Cảnh Hoà cảm thấy lời mà đối phương nói có chút lí lẽ, liền từ trong người lấy ra một viên đá Cẩm Đào, to như quả trắng gà. So với viên trước đây của Bích Hạ, không chút thua kém.

- Wa, xem như không tệ, ta đành tạm chấp nhận vậy. Thứ này, người từ đâu mà có thế?- Triệu Hoài ngay lập tức chộp lấy, vẻ mặt không dấu nổi vui mừng nhưng vẫn cố toả ra bình thản.

- Viên đá Cẩm Đào này là ông của ta cho ta, bảo là phòng thân gì đó. Chỉ là giờ không còn cách nào khác, đành đưa cho người vậy!- Cảnh Hoà đưa tay gãi đầu, tận tình giải đáp.

- Tên đó mà biết giá trị của viên đá này, chắc là tiếc đứt ruột lắm đây. Hazz, kém hiểu biết ấy mà, thật là đáng sợ!- DG cất tiếng, vui mừng không kém.

- Nói nhiều như thế làm gì, không phải ngươi là được lợi nhất sao? Nhận đồ rồi thì làm việc đi!- Triệu Hoài xoay người, nhanh tay mà thu món bảo vật vào không gian lưu trữ, để DG tùy ý sử dụng.

- E hèm, nói cho ngươi biết một chuyện hay này. Ngươi chỉ cần dùng Thanh tâm tịnh nguyên pháp là có thể tẩy luyện Ngọc đen này trở về bình thường. Từ từ mà làm đi, ta luyện hoá bảo vật đây. Chúc ngươi thuận buồm xuôi gió, thành công mỹ mãn!- Trước khi cắt đứt liên lạc, DG còn không quên chế giễu hắn ta một phen.



- Ha ha ha, mẹ nó, bị lừa rồi. Cái đồ khốn này, học theo ai không biết nữa!- Triệu Hoài ôm mặt, nở nụ cười của sự ngờ nghệch nhưng không kém phần đáng sợ.

- Người làm gì cười ghê thế? Đừng có mà dọa ta đấy!- Nhìn về biểu hiện bất thường của đối phương, Cảnh Hoà không khỏi sợ hãi. Tên đó điên lên, cắn luôn bản thân cũng không chừng.

- Không sao, chỉ là tức trong người một chút thôi. Hazz, lừa người lừa mình, đây coi như là một bài học, phải cẩn trọng hơn mới được. Không luyên thuyên nữa, làm việc chính thôi. Ngươi thu thập tất cả Ngọc lại đi, ta giải quyết luôn một lượt!- Triệu Hoài nhẹ lắc đầu, tự mình suy ngẫm. Rồi mới đưa mắt nhìn về Cảnh Hoà, ra lệnh làm việc.

Chẳng mấy chốc, xác yêu ma quanh đây đều bị lấy Ngọc. Ước tính số lượng, phải hơn mấy trăm con. Từ cấp 5 trở xuống đều có đủ, thậm chí cấp 4 còn là không ít. Mắt thấy Ngọc chất như một ngọn núi nhỏ, Triệu Hoài nhẹ gật đầu hài lòng. Chậm rãi mà bước xung quanh, cầm lấy một viên mà xem xét.

- Ừm, cũng không tệ! Lỡ nhận tiền thì làm việc vậy, làm nhanh còn về. Thanh tâm tịnh nguyên pháp, khởi!- Triệu Hoài vừa dứt lời, Ngọc trên tay đã trở thành cái dáng vẻ tinh khiết. So với Ngọc bình thường, càng là tinh thuần gấp bội phần.

Thuận thế, Triệu Hoài liền thi triển Thanh tâm tịnh nguyên pháp lên số Ngọc còn lại. Một làn khí trắng, cứ thế bao trùm lấy tất cả. Cái cảm giác nhẹ nhàng nhưng đầy êm ái này, quả thật là rất dễ chịu. Không những Ngọc được tẩy luyện mà thương thế trên hắn ta cũng vơi đi phần nào, sắc mặt tốt lên thấy rõ.



Thời gian thấm thoát trôi qua, cách cá cược kết thúc là không quá một giờ. Triệu Hoài mới mở mắt ra, khí tức một thân cường đại. Còn đâu cái dáng vẻ như là người sắp c·hết ban nãy. Số Ngọc kia cũng được hắn ta tẩy luyện qua một lượt, đã trở nên lấp la lấp lánh như ánh sáng ban mai.

- Phù, cuối cùng cũng xong. Lần này, không thắng thì thôi luôn!- Triệu Hoài lúc này, một thân khí thế dâng tràn.

- Bụt, người xem số Ngọc này đi, hình như là có chút khác thường thì phải? Độ tinh thuần gần như đã đến tuyệt phẩm, đây cũng hay quá đi!- Cảnh Hoà lớn tiếng mà nói, kinh ngạc không thôi.

Bảo vật được xếp theo các cấp bậc sau: sơ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, tuyệt phẩm, cực hảo. Từ thấp lên cao, không chỉ biểu hiện giá trị mà còn là biểu thị độ quý hiếm của bọn chúng. Hoa Bạch Dương Tử được xếp vào hàng thượng phẩm gần tuyệt phẩm, đá Cẩm Đào cũng tương tự như vậy.

- Ta ra tay còn phải nói nữa à? Chuyện thường thôi, có gì đâu mà ngạc nhiên! Đi thôi, đã đến lúc ngươi có vinh quang của riêng mình rồi!- Triệu Hoài vỗ vai đối phương, nghiêm giọng nói.

- Thật sao?- Nghe được lời đó, Cảnh Hoà lộ rõ sự phấn khích.

- Tất nhiên là thật rồi, ta đó giờ có lừa qua ngươi sao?- Lời này nói ra, Triệu Hoài một thân liêm khiết nhưng thiếu mỗi liêm sỉ.

- Chuyện đó... Hình như là rất nhiều lần thì phải?- Cảnh Hoà đưa tay gãi miệng, gượng gạo mà đáp.

- Khụ khụ, đều là chuyện trong quá khứ cả không cần phải để trong lòng làm gì. Chúng ta vẫn là nói chuyện khác thì hay hơn!- Triệu Hoài có tật giật mình, chột dạ mà gấp gáp rời đi.

Một bên khác, Gia Kiệt cùng với Mỹ Duyên sau khi tranh đoạt bảo vật thất bại. Nhưng đổi lại, là Triệu Hoài thân mang trọng thương. Điều này, mang tới cho bọn họ lợi thế không nhỏ. Liền tranh thủ thời cơ, cấp tốc tiêu diệt yêu ma. Nâng cao thành tích, giành lấy chiến thắng.

Tại bờ biển, xác yêu ma chất thành đống, máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng trời. Đây là thành quả thu được sau bao nổ lực của hai người bọn họ. Gia Kiệt hiện tại, thương tích trên người cũng tính là không ít nhưng không thể ngăn bước chân hắn tiến bước.