Đối diện là một đòn chí mạng của Cá Mập Ma, Gia Kiệt nhờ vào bảo vật phòng thân mới mai mắn giữ được một mạng. Một màn này, kinh hãi nhưng không nguy hiểm. Đổi lại là hắn ta cũng từ đây, mà trở nên thận trọng hơn.
- Cái thứ này, còn khó đối phó hơn ta nghĩ nhiều. Nhưng yên tâm đi, ta giải quyết được!- Gia Kiệt lui người, giữ lấy khoảng cách an toàn với đối thủ. Trước tình thế này, hắn ta vẫn là tự tin như thường.
Không để cho đối phương bất kì cơ hội nào chạy trốn, Cá Mập Ma một lần nữa lặn người dưới cát. Đây là một trong những kĩ năng bẩm sinh của loài này. Dựa vào nó, có thể di chuyển ở bất cứ địa hình nào nếu muốn. Đây cũng là lí do vì sao, trong tên nó có chữ 'Ma'.
Ngay lập tức, Gia Kiệt đã ở sẵn trong tư thế phòng bị. Mắt liên tục đảo quanh, quan sát tình hình. Chỉ cần lơ là một giây nữa thôi, hậu quả khôn lường. Một đòn vừa nãy, đã đủ để cho hắn ta rút ra được bài học rồi. Lần này, nhất định sẽ không lặp lại nữa.
Tay cầm chặt Tường thiên tam kích, trực chờ cơ hội để ra tay. Bầu không khí giờ đây đã rơi vào tĩnh lặng nhưng không kém phần căng thẳng, có thể cảm nhận rõ từng nhịp thở của bản thân. Là thành hay bại, tất cả đều nằm ở một khoảnh khắc.
Cơn gió thổi giá, mặt đất cũng bắt đầu run chuyển theo. Gia Kiệt một mặt nghiêm túc, hơn thế nữa hắn càng là muốn một đòn kích sát kẻ địch, trả lại một đòn ban nãy. Hắn ta của lúc này, không ngừng tụ khí vào kích, đôi mắt liên tục quan sát. Chỉ cần Cá Mập Ma hiện thân, nó sẽ biết thế nào gọi là ăn miếng trả miếng.
Cái gì đến rồi cũng sẽ đến, đất cát thoạt nhiên lại văng lên tung tóe. Tức khắc, Gia Kiệt liền đâm xuống một kích. Đến khi nhìn kĩ, thì không thấy bóng dáng của Cá Mập Ma đâu. Bất chợt, một lần nữa mặt đất dưới chân lại rung chuyển. Hắn liền cảm thấy có chẳng lành sắp sửa xảy ra.
Quả thật là không nằm ngoài dự đoán, sau khi tung ra hoả mù, nó cuối cùng cũng chịu xuất hiện. Lần này, lại dưới chân Gia Kiệt mà trồi lên. Miệng há to hết cỡ, ý định một ngoạm nuốt trọn con mồi trước mắt. Nhưng đáng tiếc, hắn ta đã đi trước nó một bước.
Với kinh nghiệm trước đó, Gia Kiệt liền lùi người tránh né, còn tiện tay mà đánh thẳng vào giữa bụng Cá Mập Ma. Thân hình to lớn ấy, không khác gì một chiếc máy khoan hạng nặng cả. Nhưng máy khoan này lại bị người ta đâm thủng rồi.
- Còn muốn giở lại trò cũ, nằm mơ đi!- Gia Kiệt một hơi hét lớn, càng là gia tăng khí thế cho bản thân.
Một kích này, mặc dù không trực tiếp g·iết c·hết được nó nhưng cũng đủ để gây ra thương tổn. Xuyên qua lớp da dày kia, tạo thành thương tích không hề nhẹ. Nhưng hắn ta cũng không tốt hơn là bao, vẻ mặt đã lộ rõ nét xanh xao.
Cá Mập Ma b·ị đ·ánh văng, kêu lên từng tiếng đau đớn. Giữa bụng liền nhiều thêm một v·ết t·hương. Nhưng như thế là vẫn chưa đủ, đây chính là thời khắc tốt nhất để Gia Kiệt phản công. Không để cho đối phương kịp hoàn hồn, mặc cho cơ thể có ra sao, hắn ta vẫn là tiếp tục ra đòn công kích.
Một đòn vừa nãy, khiến cho khí trong người hắn ta gần như đã cạn kiệt. Thế là, ngay lập tức sử dụng khả năng hấp khí của Thiên phú đặc thù mà bù đắp cho bản thân. Chẳng mấy chốc, khí tức của Gia Kiệt lại một lần nữa mãnh liệt như trời nắng ban trưa, mạnh mẽ đến kinh người.
- Đánh không được tên kia, ta còn không g·iết được ngươi hay sao?- Gia Kiệt nhìn về Cá Mập Ma, ánh mắt bất chợt mà lóe lên một tia sát ý.
Lời vừa dứt, hắn ta liền thi triển bí kĩ: Huyền minh bá khí. Tường thiên tam kích trong tay cũng vì đó mà phát sinh biến hóa. Ánh sáng đi qua lưỡi kích, càng làm cho nó thêm phần sắc bén. Giờ đây, cuộc chiến của yêu người bọn họ mới thật sự đi đến hồi kết.
- Tưởng thế nào, hóa ra là như này. Chỉ là yêu ma cấp 4 lại khiến cho ngươi chật vật như thế, danh xưng thiên khiêu đứng đầu Học viện Ngự Quy của ngươi, đúng là hư danh mà!- Bất chợt thanh âm vang thuộc lại vang lên, đưa mắt nhìn tới hoá ra là Triệu Hoài. Hắn ta nằm chễm chệ trên một tảng đá lớn, cao giọng mà nói.
- Là ngươi à? Nếu đã nói như vậy thì ráng chóng mắt mà coi đi. Xem ta làm sao mà giải quyết nó!- Gia Kiệt liếc nhìn đối phương một cái, ánh mắt ấy thoạt nhiên có chút lạnh lùng.
- Vậy để ta chóng mắt lên mà coi, ngươi làm nên cơm cháo gì đây. Chứ chưa gì hết, gáy hơi bị bẩn rồi đó!- Triệu Hoài cũng chưa chịu thôi, tiếp tục nói lời mỉa mai.
- Không nhìn lại mình đi mà ở đó nói người khác. Ngươi đấy, hơn ta là bao!- Gia Kiệt mạnh mẽ mà đáp, không hề kém cạnh.
Lời vừa dứt, hắn ta liền hướng Cá Mập Ma mà ra đòn công kích. Một màn đối thoại vừa rồi đã tiếp thêm động lực cực lớn để Gia Kiệt tiếp tục đối chiến. Tốc độ t·ấn c·ông không chỉ nhanh mà uy lực còn là chấn kinh một vùng. Mỗi đòn đánh ra, đều kèm theo dư chấn. Đánh đến mức, đối phương phải nghiêm mình chống đỡ.
Trước tình hình này, Cá Mập Ma không khỏi bỡ ngỡ. Từng kích từng kích chỉ có thể lùi người tránh né. Với v·ết t·hương trên bụng, mỗi lần di chuyển đều là vô cùng khó khăn. Nhưng như thế cũng không thể ngăn cản được nó, tránh từng đợt nguy hiểm.
Mắt thấy đối phương đột nhiên xuất hiện, Mỹ Duyên liền trở nên cảnh giác hơn. Dù sao bây giờ, tình thế của hai người bọn họ cũng không được khả quan cho lắm. Lỡ như để Triệu Hoài ngư ông đắc lợi thì xem như toang. Đến lúc đó, không chỉ thua thiệt đủ đường mà nói không chừng còn nhận lấy thất bại trước khi cá cược kết thúc nữa.
- Làm gì mà nhìn ta ghê thế? Sắp lé luôn rồi kìa! Ta biết là ta đẹp trai rồi, không cần phải thèm khát như thế đâu!- Triệu Hoài buông lời bỡn cợt, mặt thì hất ngược lên trời. Trông không khác gì mấy tên tự cao tự đại cả.
- Wa, người nói như vậy, không sợ chọc giận cô ta sao? Nữ nhân ấy mà, không nên chọc giận thì hơn!- Cảnh Hoà một bên cũng nói thêm vào, vẻ mặt quan ngại không ít.
- Không! Ta chỉ là muốn biết, ngươi chừng nào mới c·hết nên mới nhìn kĩ như vậy. Lỡ như ngươi té ngã ra đó, giãy giãy c·hết rồi sao?- Mỹ Duyên cất tiếng, mười phần sắc sảo.
- Hừ, ta chừng nào c·hết thì chưa biết đâu nhưng cái tên kia, e là sắp không xong rồi đấy!- Triệu Hoài đưa tay chỉ về Gia Kiệt, nhẹ cười nhưng đầy nguy hiểm.
- Chuyện này không cần ngươi phải bận tâm, hắn ta có thể tự mình lo được. Nhìn ngươi kìa, cũng không khá khẩm hơn là bao thì phải? Nói người khác, chi bằng quan tâm chính mình thì hơn!- Mỹ Duyên điềm đạm mà đáp, tâm tình không chút dao động.
- Xem ra cô rất tin tưởng hắn, đời người mấy ai có được tri kỉ như này? Ta càng là muốn xem, hắn có thể chuyển bại thành thắng như nào?- Triệu Hoài đưa tay chống cằm, cái dáng vẻ này của hắn ta thật sự là rất ngứa mắt.
- Ngươi tốt nhất là đừng có giở trò, bằng không...- Lời này nói ra, giọng điệu của Mỹ Duyên bỗng chốc thay đổi, nghiêm nghị không thôi.
- Ta thì có thể giở trò gì cơ chứ? Đừng có vu oan ta nhé, ta là người tốt việc tốt đấy. Biết đâu, còn cứu lấy cái tên đó một mạng thì sao? Đến lúc đó, cảm kích ta còn không kịp nữa là!- Triệu Hoài tiếp lời, một thân thâm sâu khó dò. Hắn ta giờ đây, có thể nói là mối nguy hiểm lớn nhất đối với hai người bọn họ. Không đâm lén một dao đã là tốt lắm rồi, ở đó mà giúp đỡ một tay.