Long Cơ Chiến Hồn

Chương 376: Tâm tư của Triệu Hoài, đều là mưu kế



Lời vừa dứt, toàn thân Gia Kiệt mơ hồ phát ra ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Ánh sáng ấy thoạt nhiên lóe lên, khí tức trên người hắn ta cũng vì thế mà bắt đầu thay đổi. Không những uy nghiêm hơn xưa mà Tam kích trong tay càng là phát huy sức mạnh đến tối đa.

Từng tia điện xuất hiện quanh người, một thân khí thế dâng tràn. Một màn này, phải gọi là kinh diễm. Còn đâu cái dáng vẻ ban nãy, giờ đây Gia Kiệt đã là Chiến giả cấp 4 cao cấp. Đã đến lúc, kết thúc trận chiến này rồi.

- Nào, đến đây! Muốn ăn thịt ta cơ mà, đến đây mà húp!- Gia Kiệt liên tục ngoắc tay, giọng điệu còn là có chút âm trầm đến lạ.

Cá Mập Ma thấy thế cũng không ngại mà lao thẳng vào t·ấn c·ông. Ẩn mình trong làn cát trắng, như thể nó là một kẻ đi săn thực thụ. Tức thì, Gia Kiệt liền vào tư thế phòng thủ. Ánh mắt kiên định, dõi theo bất kì động tĩnh nào ở xung quanh.

Chỉ cần kẻ địch hiện thân, lập tức ra kích. Chỉ là đợi mãi lại không thấy đối phương đâu. Điều này, khiến cho nhuệ khí của hắn ta giảm đi không ít nhưng không vì thế mà được phép chủ quan. Trong lúc Gia Kiệt suy tư, cũng là lúc nguy hiểm cận kề.

Bất chợt, vô số viên đạn khí xuất hiện. Hướng thẳng hắn ta mà tới, như bão táp mưa sa. Không còn cách nào khác, Gia Kiệt đành ra kích đánh chặn. Trong giây lát, tầm nhìn lại một lần nữa bị che phủ. Chỉ chờ có thế, Cá Mập Ma lập tức t·ấn c·ông.

Có điều là, lần này không giống như lần trước. Thứ chờ đợi nó, chính là tuyệt kĩ: Kình ngư lôi phong. Đến khi Cá Mập Ma nhận ra điều bất thường, bản thân đã không thể quay đầu được nữa. Chỉ có thể, phóng lao theo lao.

- Một chiêu lại muốn dùng đến hai lần, ngươi đây là đang xem thường ai thế?- Gia Kiệt hét lớn, dồn lực mà ra đòn.

Hắn ta hai chân đứng vững, cả người nghiêm trang. Toàn thân toát lên vẻ uy nghiêm, không sao xem thường cho được. Tam kích hoá thành kình ngư, bá khí kinh thiên. Một vùng trời cũng vì nó mà biến sắc, lôi phong không ngừng kéo đến. Xem ra, cái gọi là cực hạn đó, Gia Kiệt đã thành công phá vỡ, trực tiếp đạt được thứ sức mạnh kinh khủng này.



Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, Cá Mập Ma liền có dự liệu không lành. Nó muốn quay người bỏ chạy nhưng đã không còn kịp nữa rồi, ẩn nấp dưới cát lại càng không thể. Hết cách chỉ đành gia khí toàn thân, lấy cứng chọi cứng. Mai mắn thì an toàn, thậm chí còn có cơ hội tiêu diệt được kẻ địch. Bằng không làm cá nướng cũng tính là không tệ.

- Kình ngư lôi phong, tạc thiên uy vũ!- Gia Kiệt nghiêm giọng, khí tức càng là trở nên khủng bố hơn bao giờ hết.

Mắt thấy, là kình ngư lao thẳng vào người Cá Mập Ma. Thanh âm vang trời, chấn kinh mặt đất, khói lửa mịt mù khắp nơi. Đến khi làn khói ảo ấy tan dần đi, thứ còn lại chỉ là một đống tro tàn. Cá Mập Ma đã hoàn toàn b·ị đ·ánh bại, khét đến nổi không thể nào khét hơn được nữa.

Bất chợt, Gia Kiệt lại khụy một chân xuống, sắc mặt kém đi thấy rõ. Hơi thở từng nhịp yếu ớt, cả người rệu rã đi không ít. Còn đâu cái dáng vẻ oai phong lẫm liệt, khí thế ngút trời. Một đòn vừa rồi, gần như đã rút cạn sức mạnh của hắn ta. Giờ đây, còn sống đã là tốt lắm rồi.

- Khụ khụ, còn không g·iết được ngươi nữa sao? Muốn ăn ta, đây chính là kết cục của ngươi!- Mặc cho bản thân có ra sao, Gia Kiệt vẫn là nở ra nụ cười mãn nguyện.

- Thành ra như thế này, còn cười được sao? Ngươi cũng lạ quá đấy, mà cũng phải thôi. Không c·hết đã là mai lắm rồi, không vui sao được!- Không biết từ bao giờ, Triệu Hoài đã xuất hiện trước mắt đối phương.

- Ngươi... Định giở trò gì?- Tức thì, Mỹ Duyên đã ở ngay sau lưng Triệu Hoài. Tùy thời, đều có thể ra tay.



- Way way way, cô đây là đang làm gì thế? Ta là có ý tốt, muốn giúp hắn ta trị thương mà thôi. Có cần, phải căng thẳng như này không? Viên thuốc này ta còn không nỡ sử dụng nữa đấy, tặng cho các ngươi!- Triệu Hoài từ trong người lấy ra một viên thuốc nhỏ trông giống như kẹo mà đưa đến trước mặt Gia Kiệt.

- Thứ đồ này của ngươi, là độc hay thuốc, ai mà biết được. Có cho tiền ta cũng không dám dùng, độc c·hết thì sao?- Gia Kiệt hất tay đối phương ra nhưng không quên nói lời chế giễu.

- Hazz, ta có tệ đi chăng nữa, cũng không đến mức nhân cơ hội ngươi suy yếu mà trục lợi đâu. Ngươi đấy, sắp c·hết đến nơi rồi còn cứng miệng. Còn không mau ngoan ngoãn uống vào!- Vừa nói Triệu Hoài vừa động thủ, như trước chảy mây trôi mà đưa viên thuốc đó vào miệng Gia Kiệt, ép cho hắn dù có muốn hay không cũng phải nuốt xuống.

- Khụ khụ, ngươi làm cái gì thế? Muốn độc c·hết ta à? Cái đồ khốn kiếp này!- Gia Kiệt đưa tay móc họng, muốn nôn nhưng lại bất thành. Thuốc đó, vừa vào miệng đã tan.

- Triệu Hoài, ngươi đây là muốn làm gì?- Ngay lập tức, Mỹ Duyên đã ra đòn đánh tới.

- Cô không cảm thấy, hắn chửi ta rất có hồn sao? Xem ra là đã hồi phục không ít. Nghỉ ngơi một chút, thương thế không lành mười thì cũng lành chín. Như vậy, cô còn đòi gì ở ta nữa!- Triệu Hoài gắng sức giải thích, chỉ tránh chứ không đánh.

- Ngươi mà có lòng tốt thế sao? Nói, rốt cuộc là ngươi có mục đích gì!- Đối diện với lòng tốt bất ngờ của đối phương, Mỹ Duyên khó mà tin cho được.

- Cô nói như thế là có ý gì? Không cho ta làm người tốt một lần à? Hắn mà trọng thương thì vụ cá cược này còn gì là hấp dẫn. Ta đây, là đang gia tăng độ thú vị cho cuộc chơi mà thôi!- Triệu Hoài bình thản mà đáp, nhẹ cười nhưng lại sặc mùi gian trá.

- Ngươi...



- Mỹ Duyên, thôi được rồi. Chúng ta không cần phải dây dưa với hắn ta đâu, đi thôi!- Gia Kiệt cất tiếng, khí tức cũng đã hồi phục được phần nào.

- Không nghe thấy tên đó nói gì sao? Cô còn muốn đánh đến bao giờ nữa? Còn đánh nữa, ta thật sẽ đánh trả đấy nhé!- Thấy thế, Triệu Hoài cũng nói lời thêm vào.

Tới đây, Mỹ Duyên mới chịu dừng tay lại. Còn về phần Triệu Hoài thì lui người về sau, kéo dài khoảng cách với hai người bọn họ. Hai bên tám mắt nhìn nhau, bầu không khí không kém phần căng thẳng. Nhìn đểu nhau một cái là đánh luôn không nói nhiều.

- Hừ, giúp các ngươi, các ngươi lại không biết cảm kích. Vậy thì thôi đi, lại còn muốn đánh ta nữa. Đây là lí lẽ gì thế?- Triệu Hoài lớn tiếng mà chất vấn, vẻ mặt còn là có chút không vui.

- Bọn ta vốn dĩ ngay từ đầu đã không cần ngươi giúp, ai mượn ngươi nhúng tay vào làm chi rồi nói. Ngươi đó, tránh bọn ta càng xa càng tốt!- Gia Kiệt khẳng khái mà đáp, hoàn toàn không xem đối phương ra gì. Nhưng trong lòng, vẫn là đôi phần cảm kích. Chỉ là hắn ta không thích biểu lộ điều đó ra ngoài mà thôi.

- Wa, ngươi nói như vậy mà nghe được à? Ta mà không ra tay giúp đỡ, ngươi đ·ã c·hết mất xác từ lúc nào rồi. Đâu có ở đây mà phách lối như này!- Triệu Hoài lập tức đáp trả, không chút kém cạnh.

- Ta có phách lối hay không thì liên quan gì đến ngươi? Ngươi tốt nhất là nên lo cho mình đi, cá cược còn chưa kết thúc đã có cái dáng vẻ này rồi. Đến lúc thua, đừng có mà hối hận đấy!- Gia Kiệt nhìn về đối phương, ẩn ý nhắc nhở.

- Ai thua ai, còn chưa biết đâu. Đừng thấy ta như này mà khinh thường, biết đâu chủ tịch giả vờ thì sao?- Triệu Hoài tiếp lời, mười phần tự tin. Thần sắc này, không phải là ai cũng có được.

- Không nói ngươi nữa, ta còn có việc phải làm. Mỹ Duyên, chúng ta đi thôi!- Nói rồi, hai người bọn họ cũng theo đó mà rời khỏi nơi đây. Để lại Triệu Hoài, dõi mắt mà nhìn.