Mắt thấy là bóng dáng hai người bọn họ dần xa, Triệu Hoài lại nhẹ cười nham hiểm. Chứng kiến một màn này, Cảnh Hoà một bên không khỏi khó hiểu. Không ít thì nhiều, hắn ta cũng quá là rõ tính cách của đối phương. Không có lợi lộc sẽ không làm nay lại hành sự như vậy, đúng là mờ ám mà.
- Bụt, rốt cuộc là người có mục đích gì? Tại sao lại ra tay giúp đỡ bọn họ vậy?- Cảnh Hoà cất tiếng, làm rõ nghi hoặc của bản thân.
- Giúp họ, chính là để họ mang ơn trong lòng. Tức khắc, sẽ có lúc dùng đến. Nó cũng là một trong những yếu tố, giúp ngươi giành lấy hạng nhất đấy!- Triệu Hoài bình thản mà đáp, nhưng lại sặc mùi toan tính.
- Hình như là... Viên thuốc hồi nãy quen quen thì phải? Ta đã gặp ở đâu rồi nhưng lại không nhớ ra!- Cảnh Hoà đưa tay sờ cằm, bất giác mà nhíu mày.
- Chính là viên thuốc mà cái con nhỏ kia đưa cho ngươi đó. Ngươi quên rồi sao?- Triệu Hoài đáp lời, thản nhiên như thường.