Triệu Hoài cùng với đám người của Học viện Ngự Quy, không ngừng đấu khẩu với nhau. Hai bên, chẳng ai chịu ai. Có điều là, trước cái miệng của hắn ta thì chúng sinh đều bình đẳng. Muốn cải thắng, việc này xem ra còn khó hơn vượt hai cấp mà đánh.
( Wa, có lộn không vậy? Chỉ là dùng súng với độc thôi mà. Có cần cay nghiệt thế không? Cái đám người này, đây là muốn gây sự với ta sao? Thích thì anh đây chiều!) Khoé môi Triệu Hoài bất giác lộ ra nụ cười nham hiểm nhưng không kém phần gian tà.
- Vậy là ngươi không biết rồi, ba năm trước cũng từng có một kẻ dùng độc. Tại chỗ này, đem tất cả thiên kiêu của hai học viện, đánh bại hết một lượt. Điều này, là một trong những nổi nhục mà họ không muốn nhắc tới nhất. Giờ đây lịch sử lặp lại, ngươi gãi đúng chỗ ngứa của đám người này. Ngươi nói xem, bọn họ có đem ngươi ra tế hay không hả?- DG bất chợt cất tiếng, nói lời nhắc nhở. Quá hình hấp thụ đá Cẩm Đào đã xong, nó cũng từ đây mà cải tiến không ít.
- Wa, còn có chuyện này nữa à? Sao giờ ngươi mới nhắc ta? Chậc, phiền phức rồi đây, đành tự mình ứng phó vậy!- Trong giây lát, sắc mặt của Triệu Hoài liền trở nên nhăn nhó.
- Tài liệu đó, ta cũng chỉ mới tra ra mà thôi làm sao mà nhắc ngươi được? Vả lại, thù hận của họ đối với ngươi sớm đã không nhỏ rồi. Có chuyện này hay không thì nhất định cũng sẽ bắt bẻ ngươi. Làm gì mà bất ngờ thế?- DG nói tiếp, giọng điệu còn là đôi phần mỉa mai.