Một bên khác, sau khi Gia Kiệt rời đi, Mỹ Duyên cũng vội vã đuổi theo, còn đâu dáng vẻ điềm tĩnh ngày thường. Cô ta đối với hành vi vừa rồi của hắn, vẫn là có chút khó hiểu. Dù sao công sức bỏ ra trước đó cũng không hề ít, giờ lại thành ra như này, thì đúng là khó mà chấp nhận cho được.
- Gia Kiệt, rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao ngươi lại nhận thua?- Mỹ Duyên cất tiếng, làm rõ nguyên do.
- Chứ cô còn muốn sao nữa? Cách biệt giữa chúng ta và hắn, quá là lớn rồi. Cho dù có sự trợ giúp của thầy Trọng, cũng khó lòng thu hẹp khoảng cách. Còn nữa, sau đây mới là một màn đấu đá thật sự. Chi bằng nhường hắn thắng, để tên đó thay ta gánh lấy phần khó khăn này đi. Đợi thời cơ thích hợp tới, cũng chính là lúc ta lấy lại hạng nhất thuộc về mình!- Gia Kiệt bình thản mà đáp nhưng sâu trong đó là những tính toán hơn người.
- Ngươi... Cũng quá là nham hiểm đi!- Mỹ Duyên nhìn về hắn ta, vẻ mặt ấy đúng là có chút tự đắc.
- Đây không được gọi là nham hiểm, đây được gọi là thông minh. Cô đó, đừng có mà nghĩ xấu cho ta!- Gia Kiệt đáp lời, một thân thâm sâu khó dò.
Trở lại với Triệu Hoài bên này, sau khi giành lấy hạng nhất thì vui vẻ mà trở về. Mặc dù phía trước có không ít khó khăn nhưng đối với hắn ta hiện tại những điều đó đều không đáng bận tâm cho lắm. Bởi vì lúc này, hắn còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
- Hazz, bỏ mặc lâu đến như vậy, cũng đã đến lúc truyền khí cho cô ta rồi. Mệt c·hết đi được, còn chưa được nghỉ ngơi nữa. Hết chuyện này đến chuyện khác nối nhau mà đến, thân già này đúng là khổ mà!- Triệu Hoài thở dài một hơi, ngao ngán không thôi.
Thế là, Triệu Hoài liền thuận đường mà đi đến nơi ở của Diệp Ninh. Trong khoảng thời gian hắn đấu với người ta này, Hồ Nhã đều được cô ta tận tình chăm sóc. Đến khi thấy được cảnh tượng trước mắt, hắn ta như thể c·hết lặng vậy.
Nơi đây so với những căn lều bình thường khác phải nói là khác xa vô cùng, không những đầy đủ tiện nghi mà còn là xa hoa bậc nhất. Từng đồ vật đều được chế tác tinh xảo, đẳng cấp và thời thượng. Chỉ một món thôi, đã đủ để Triệu Hoài sinh hoạt trong vòng nửa năm. Người so với người, vẫn là có cách biệt nhất định.
Nhưng đây không phải là lúc quan tâm những điều đó. Mắt thấy, Trung nằm trên nền đất, miệng nôn ra máu tươi, b·ất t·ỉnh nhân sự. Diệp Ninh một bên, tình hình cũng không khá khẩm hơn là bao. Nằm trên giường, rơi vào hôn mê. Một màn này, Triệu Hoài cũng khó mà hiểu rõ nguyên do.
- Wa, lại là chơi cái trò gì nữa đây? Thảm án diệt môn à? Này, cũng biết chơi quá đi!- Nhìn về cảnh tượng trước mắt, Triệu Hoài vẫn là có chút kinh ngạc.
Nói rồi, hắn ta liền dìu lấy Diệp Ninh. Cảm nhận hơi thở vẫn còn, liền đưa tay bấm mạnh vào nhân trung của đối phương. Còn tiện thể mà vả vài phát cho tỉnh, lay người tất nhiên là không thể thiếu. Sau một hồi vất vả, cô ta cuối cùng cũng tỉnh lại.
- Dậy đi! Tỉnh lẹ! Ngủ như thế là đủ rồi, cô còn ngủ nữa là ma bắt cô đi đấy!- Triệu Hoài lớn tiếng mà nói, ra sức không ít.
- Ơ, ừm... Chuyện gì thế này? Đau đau đau!- Diệp Ninh mơ màng mở mắt ra, vẻ mặt không khỏi hoang mang. Trải qua một màn cực hình đó, không tỉnh mới lạ.
- Triệu Hoài, là anh sao? Hu hu, người ta sợ quá đi mất!- Bất chợt, Diệp Ninh đã ôm chầm lấy hắn ta.
- Way, đừng có mà lợi dụng ta đấy! Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao lại ra nông nổi này? Bị người ta đánh c·ướp à?- Triệu Hoài nhẹ tay đẩy đối phương ra nhưng không quên làm rõ tình hình.
- C·ướp? Đúng vậy! Có kẻ đột nhập vào đây, đánh ngất Trung. Sau đó... Sau đó, c·ướp lấy mèo nhỏ. Em cố ngăn cản nhưng lại bị đối phương ra tay đánh ngất...- Diệp Ninh nói tiếp, một mặt lo lắng lộ rõ.
- Cái gì? Mèo nhỏ bị người ta c·ướp mất? Cô đây là làm cái quái gì thế? Có biết là, nó quan trọng với ta lắm không hả? Phiền phức rồi đây! Vậy cô có biết, đối phương là ai hay không?- Nghe được lời đó, sắc mặt Triệu Hoài lập tức trở nên nhăn nhó khó coi.
- Chuyện này... Chuyện này, em... Em không rõ lắm!- Diệp Ninh cuối thấp đầu, ấp úng mà đáp.
- Bụt, người ở đâu? Không xong rồi! Tên đồ đen kia, tháo dây trốn mất rồi!- Phía bên ngoài, thanh âm vang vọng, tiếng hét của Cảnh Hoà còn là có chút chói tai.
- Ta ở đây!- Triệu Hoài trầm giọng mà đáp nhưng dư âm lại vang xa. Đủ để đối phương, cảm nhận được vị trí của hắn. Theo đó, chẳng mấy chốc Cảnh Hoà đã tìm đến nơi này.
- Rốt cuộc là có chuyện gì? Người, không phải ta đã bảo ngươi trói thật chặt, giấu thật kĩ rồi sao? Tại sao lại ra nông nổi này, ngươi nói ta nghe xem? Có biết, chỉ vì một chút bất cẩn của ngươi. Hậu quả gây ra là không hề nhỏ hay không hả?- Chưa đợi đối phương kịp thời lên tiếng, Triệu Hoài đã buông ra vô vàn lời chất vấn đối với hắn ta rồi.
- Ta... Ta vốn dĩ đã làm theo những gì mà người nói. Trói chặt đến nỗi, muốn cử động còn khó nữa là. Giấu kĩ thật là kĩ, ngoài ta ra thì không có ai biết cả...- Cảnh Hoà cực lực giải thích, cố xoa dịu lấy tâm tình của đối phương.
- Thế cơ à? Vậy tại sao đối phương lại có thể thoát ra? Ngươi đây, là đang đùa với ta đó à?- Triệu Hoài giờ đây, toàn thân đều là nồng nặc mùi thuốc súng.
- Ta... Ta... Không có... Người...- Trước tình thế này, Cảnh Hoà cũng không biết phải nói gì hơn.
- Thôi được rồi, chuyện này để ta tự mình giải quyết vậy, các người nghỉ ngơi đi. Dám chọc đến ta, chán sống rồi sao?- Trong giây lát, Triệu Hoài đã lấy lại bình tĩnh. Nhưng ánh mắt ấy, không kém gì lưỡi dao sắc bén cả. Từng hơi thở, đều chứa đựng sự nguy hiểm khôn lường.
- Triệu... Hoài! Anh định làm gì?- Diệp Ninh một lần nữa cất tiếng, vẻ mặt còn là đôi phần lo âu.
- Định làm gì sao? Tất nhiên là ăn miếng trả miếng rồi. Dám lấy đồ của ta, bọn họ chuẩn bị trả giá đi. Chỉ là, thực lực có chút cách biệt. Nhưng như thế, cũng không thể ngăn cản được ta!- Triệu Hoài nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu không kém phần âm hiểm.
- Người định một mình đối đầu trực diện với bọn họ, chuyện này cũng quá là nguy hiểm rồi. Người suy nghĩ kĩ lại đi, hay là ta đi cùng người có được không?- Cảnh Hoà bất chợt lên tiếng, cố gắng chuộc lỗi cho bản thân.
- Không cần đâu, lần này ra tay cốt yếu vẫn là đánh nhanh thắng nhanh. Nhiều người, chỉ khiến cho tình thế thêm phần rối ren. Đến lúc đó, ta lại bị bọn họ nắm thóp cũng không chừng!- Triệu Hoài nhẹ lắc đầu, xua tay từ chối. Lần này xem ra là hắn ta quyết chơi lớn một phen, cùng với đối phương quyết ăn thua đủ.
- Nhưng làm như vậy cũng quá là nguy hiểm đi. Triệu Hoài, hay là đợi em liên hệ với cha, điều người đến tiếp ứng. Đến lúc đó, chúng ta cũng không cần sợ họ!- Diệp Ninh nói tiếp, suy tính một lượt đây đã là cách tốt nhất mà cô ta có thể đưa ra.
- Không được, như vậy quá lâu. Cô ta mà có mệnh hệ gì, ta ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng. Các ngươi đừng bức dây động rừng, chuyện này cứ để ta là được!- Lời vừa dứt, Triệu Hoài cũng theo đó mà biến mất. Hắn ta phải tranh thủ từng giây từng phút, bằng không lại không biết sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo.