Long Cơ Chiến Hồn

Chương 382: Giả thần giả quỷ



Sắc trời dần tối, màn đêm đã bắt đầu bao trùm lấy tất cả. Đêm nay, e là nhộn nhịp rồi đây. Trong lều của Phúc Trọng, trên tay hắn ta giờ đây là một cái lồng nhỏ. Trong lồng, không ai khác mà là Hồ Nhã ở dạng hồ ly. Hơi thở từng nhịp yếu ớt, trông đáng thương vô cùng.

- Đây là thứ mà cái tên Triệu Hoài đó rất quý trọng sao? Yêu ma à? Này cũng quá là bất ngờ đi!- Phúc Trọng cất tiếng, đưa mắt nhìn về người đồ đen trước mặt.

- Đây xem như trong hoạ có phúc, mai mắn nằm ngoài ý muốn. Có lẽ giờ này, tên đó không tức điên mới lạ!- Đối phương đáp lời, giọng điệu không thiếu phần đắc ý.

- Haha, chỉ cho phép hắn ta chơi người khác mà không cho phép người khác chơi hắn sao? Lần này, ta xem hắn còn huênh hoang được nữa hay không?- Phúc Trọng được phen cười lớn, nào đâu có biết đây sẽ là khởi đầu cho một màn rắc rối về sau.

- Nhưng mà... Ta đó nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này đâu. Người định giải quyết yêu ma này thế nào? Có cần dằn mặt hắn ta không?- Người đồ đen lúc này, ấy vậy mà có chút kiên dè.

- Làm gì à? Tất nhiên là tạo cho hắn ta một bất ngờ nho nhỏ rồi. Mặc dù con yêu ma này hơi nhỏ một chút nhưng làm thành vài món ngon cũng không tệ. Đến lúc đó, gửi cho hắn ta một ít là được rồi!- Phúc Trọng nhẹ cười, nhưng lại đầy gian tà.

- Người thật sự là muốn ăn nó, không sợ...

- Sợ gì cơ chứ? Chỉ là một tên cấp 4 sơ cấp mà thôi, còn có thể lật trời hay sao? Dám làm ta mất mặt trước đám đông, đây chính là cái giá mà hắn ta phải trả!- Phúc Trọng trầm giọng mà nói, dáng vẻ còn là đáng sợ không ít.



- Nhưng làm như thế, không được thoả cho lắm thì phải? Lỡ như hắn ta kích động, làm xằng thì sao? Tiểu nhân khó phòng, đến lúc đó, người chịu thiệt coi chừng là chúng ta đấy!- Người đồ đen tiếp tục khuyên ngăn, trên người còn lưu lại độc của Triệu Hoài chưa giải. Làm quá lên, hắn lãnh đủ luôn.

- Ngươi tại sao lại cứ lo trước lo sau như này? Lẽ nào là sợ cái thằng nhóc đó?- Phúc Trọng nhướng mày, sắc mặt không vui lộ rõ.

- Thằng nhóc? Ngươi đây là xem thường ta quá đấy! Những kẻ như ngươi, sống không lâu đâu!- Bất chợt, một giọng nói quen thuộc vang lên. Âm thanh này, không sai đi đâu được, không ai khác ngoài Triệu Hoài. Hắn ta ẩn mình, trực chờ cơ hội để ra tay.

- Là ai? Giả thần giả quỷ, thằng nhóc nhà ngươi lại cả gan đến như vậy. Dám xuất hiện tại đây, muốn c·hết sao?- Phúc Trọng trầm giọng, kèm theo đó là liên tục đảo mắt quan sát tình hình xung quanh. Phát động khí tức dò xét, nhưng mãi lại chẳng phát hiện ra vị trí của đối phương.

- C·hết? Là ta hay ngươi? Dám c·ướp đồ của ta, hậu quả, ngươi đã từng nghĩ tới hay chưa?- Giọng nói đó một lần nữa vang lên, âm trầm nhưng đầy sắc bén.

( Chỉ là một tên Chiến giả cấp 4 sơ cấp, ta sao lại không cảm nhận được vị trí của hắn? Rõ ràng là âm thanh rất gần đây nhưng bóng dáng thì lại không thấy đâu. Chuyện này, cũng quá là kì dị đi!) Phúc Trọng giờ đây, cảnh giác không thôi.

- Hừ, biết sợ rồi sao? Ban nãy còn mạnh miệng lắm mà. Nhìn ngươi kìa, không khác gì con rùa rụt cổ cả. Đây, cũng quá hợp với phong cách của ngươi đi!- Thanh âm đó không ngừng thách thức, thậm chí còn là đôi phần sỉ nhục đối phương.



- Chỉ dựa vào ngươi mà muốn ta sợ? Nằm mơ sớm như thế cơ à? Ngươi đấy, có giỏi thì hiện thân. Đừng có mà trốn chui trốn nhủi như này, nhục lắm. Ngươi to gan lớn mật lắm mà, chẳng xem ai ra gì cả. Giờ, sao lại không dám xuất đầu lộ diện thế không biết nữa?- Phúc Trọng ra sức mà khích tướng, cốt vẫn là ép cho kẻ địch phải hiện thân.

- Sao? Chỉ cho phép ngươi trộm c·ướp c·ủa người khác, không cho phép người khác ẩn mình hành động à? Ngươi có ngon thì bắt ta nè, đừng có ở đó mà mõm nữa!- Triệu Hoài không chút mải mai, ngược lại là nói lời khiêu khích.

- Đây là ngươi nói đấy nhé, vậy đừng trách ta ỷ lớn h·iếp nhỏ!- Nói rồi, Phúc Trọng lập tức phát động khí tức của bản thân.

Không gian nơi đây, gần như cô đặc lại. Thời gian tựa hồ như ngừng trôi, mỗi một chuyển động nhỏ trong khu vực này không sao thoát khỏi tầm mắt của Phúc Trọng. Sau bao nỗ lực, cuối cùng hắn cũng biết thanh âm đó phát ra từ đâu. Hóa ra là một con bọ robot, ẩn mình trong kẻ hở.

- Dựa vào một chút tiểu xảo này mà muốn làm khó ta, đây là khinh thường ai thế?- Phúc Trọng siết chặt lòng bàn tay, bọ robot cũng theo đó mà vỡ vụn thành từng mảnh.

- Phát hiện ra rồi sao? Vậy thì... Ta cũng bắt đầu hành động thôi!- Phía bên ngoài, Triệu Hoài ấy vậy mà lại nở ra nụ cười gian xảo.

Chỉ thấy, hắn ta từ trong người lấy ra hai viên Phích lịch hoả pháo. Không nói nhiều lời, trực tiếp ném thẳng vào lều của đối phương. Đánh, tất nhiên là đánh không lại rồi. Chỉ có thể dùng trí mà đối phó với bọn họ, tới đâu thì hay tới đó vậy.



Chớp mắt, một làn khói đỏ đã bao trùm lấy khung cảnh nơi đây. Triệu Hoài cũng theo đó mà biến mất, hòa mình vào màn đêm thăm thẳm. Chẳng ai biết được ý đồ thực sự của hắn ta là gì, chỉ biết lần này là nguy hiểm trùng trùng đang đợi hắn ở phía trước. Nhưng như thế, cũng không thể khiến hắn ta lùi bước.

- Lại là trò mèo, đứng trước sức mạnh tuyệt đối cũng chả là cái thá gì cả. Thằng nhóc nhà ngươi, còn không mau cút ra đây!- Phúc Trọng hét lớn một hơi, liền xua tan đi làn khói đỏ ấy.

- Sức mạnh tuyệt đối? Chỉ là một Siêu Việt giả, lại dám nói ra lời này. Ngươi, cũng quá là ngông cuồng rồi đó!- Bỗng nhiên, Triệu Hoài lại bất ngờ xuất hiện trước mặt đối phương.

Hắn ta vốn dĩ định mượn làn khói đỏ đó, che dấu hành tung, âm thầm tiếp cận đối thủ. Nào ngờ, chưa gì hết khói đỏ đã b·ị đ·ánh tan. Đã phóng lao thì đành đâm lao vậy, bất chấp tất cả mà trực tiếp xông lên. Nhằm đoạt lại Hồ Nhã, nhưng ý định lại bất thành.

- Giở trò, ta cho ngươi giở trò này!- Đối phương đưa tay bắt lấy nhưng Phúc Trọng đã kịp thời phản ứng, chỉ với một quyền đã đánh lùi kẻ xâm nhập về sau.

Triệu Hoài ôm ngực, vẻ mặt còn là có chút nhăn nhó. Hắn đã cố kiềm chế lắm rồi, nhưng nhịn không được mà nôn ra một ngụm máu tươi. Thương thế trên người chỉ mới vừa lành hơn nửa, dính phải một đòn này xem như công sức dưỡng thương trước đó đều là uổng công.

- Khụ khụ, ra tay ác thế? Đây là muốn lấy mạng ta à? Ngươi đó, cũng quá là nhỏ nhen đi. Không phải, chỉ làm ngươi mất mặt một chút thôi sao? Có cần ghi thù như này không hả?- Triệu Hoài cất tiếng, giọng nói yếu đi thấy rõ. Còn đâu cái dáng vẻ, ngạo mạn ban đầu. Hắn giờ đây, lại một lần nữa khoát lên mình bộ đồ màu đen. Tiện cho việc hành động cũng như chạy trốn về sau.

- Ngươi mặc bộ đồ này cũng quá là hợp đấy. Đầu trộm đuôi c·ướp kết hợp với phường gian xảo như ngươi, phải nói là hết bài. Thế thì hôm nay, để ta làm người tốt một phen vậy. Thực thi công lý, t·rừng t·rị lấy thằng nhóc xấc xược nhà ngươi!- Phúc Trọng đáp lời, một thân khí tức dọa người không thôi.

- Hừ, ngươi không nhìn lại mình đi, không cảm thấy có gì đó bất thường sao? Muốn t·rừng t·rị ta, lời này nói ra e là hơi sớm thì phải!- Nhưng đổi lại, là một nụ cười tràn đầy khinh miệt của Triệu Hoài.