Long Cơ Chiến Hồn

Chương 385: Vấn đề thời gian



Đêm tối, trăng thanh gió mát nhưng nơi đây lại bao trùm cái cảm giác âm ưu khó mà diễn tả thành lời. Từng cơn gió nhẹ thổi, đi qua hàng cây. Tiếng xào xạc phát ra không ngừng, càng làm cho khung cảnh trở nên quỷ dị hơn bao giờ hết. Nhưng như thế, cũng không thể ngăn cản quyết tâm muốn đánh một giấc của Gia Bảo.

- Tìm gì tìm mãi tìm hoài tìm không thấy. Nghỉ một chút đã, bổn thiếu gia cần gì phải cực khổ. Để đám người này, tự mình tìm vậy!- Nói rồi, Gia Bảo tìm đến một gốc cây, tựa lưng mà nằm.

Nào đâu có hay, phía sau có một bóng người đang âm thầm tiếp cận. Triệu Hoài nhanh như chớp, dao đã kề cổ đối phương. Tay còn lại thì bịt chặt miếng hắn, không cho cái tên này tạo ra bất kì âm thanh nào cả. Một màn này, phải nói là nhanh gọn lẹ.

- Yên lặng nào, la lên một tiếng là ta cắt cổ ngươi đó. Đã trốn kĩ đến như vậy rồi, ngươi lại có thể tìm ra ta. Khá khen đấy!- Triệu Hoài cất tiếng, giọng điệu âm trầm đến lạ thường.

Gia Bảo lúc này, mới phản ứng lại. Cả người run rẩy, trên trán sớm đã lấm tấm mồ hôi. Đưa mắt nhìn xuống, lưỡi dao đã kề cổ lúc nào lại không hay. Chỉ cần nhẹ cử động thôi, không ai biết được điều gì sẽ xảy ra. Chỉ biết, hắn như cá nằm trong chậu vậy, mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm.

( Mẹ nó, lúc tìm muốn c·hết thì lại không thấy ngươi đâu. Sao lúc ta từ bỏ rồi, ngươi lại xuất hiện vậy? Đã vậy thì thôi đi, còn uy h·iếp ta nữa. Đây, cũng quá là khốn nạn đi!) Gia Kiệt nhăn mặt, sớm biết có chuyện như này thì đã không làm biếng làm nhát rồi.

- Hazz, ta vốn dĩ chỉ muốn yên thân mà trốn tại đây thôi. Ngươi, tại sao phải ép ta làm điều ác vậy? Có biết là, lương tâm ta cắn rứt lắm không hả?- Triệu Hoài nói tiếp, lưỡi dao thì không ngừng chuyển động lên xuống. Cái này, cũng quá biết chơi đi.

- Ừng ó àm ư ậy à...- Một màn này, dọa cho Gia Bảo xanh hết mặt mày.

- Nói cái gì vậy? Ta nghe không được gì cả. À quên, ta bịt miệng ngươi rồi, lỗi ta. Nhớ đấy, la lên một cái là ta cắt cổ ngươi luôn đó. Muốn nói gì thì nói nhanh đi!- Sau khi dọa dẫm xong, Triệu Hoài mới buông tay ra. Cho đối phương hít thở không khí một tí, bằng không c·hết ngạt lúc nào lại không hay.

- Đừng có làm như vậy nữa, ta sợ! Chúng ta có gì thì từ từ nói, đâu có cần nhất thiết phải làm như này!- Gia Bảo cất tiếng, vẻ hoảng loạn đều biểu hiện hết trên khuôn mặt.

- Nói chuyện? Ta và các ngươi, có chuyện gì để nói sao?- Triệu Hoài đáp lời, vẫn là cái giọng lạnh lẽo đến ưu ám đó.

- Hình như là không có thì phải, vậy ngươi buông ta ra đi. Chúng ta mỗi người một ngả, chia đôi con đường. Xem như, chưa từng gặp nhau. Như vậy, có được hay không?- Gia Bảo nói tiếp, cố tìm đường sống trong kẻ c·hết.

- Ý hay đó... Nhưng mà, đám người kia chắc là không đồng tình đâu. Ngươi nói thử xem, bọn họ có chịu để cho ta yên không? Hazz, dù sao cũng c·hết... Hay là kéo theo ngươi làm đệm lưng cũng không tệ!- Triệu Hoài thở dài một hơi, người ưu sầu lại là đối phương.

- Ui ui, như vậy không được hay lắm đâu. Ngươi đi một mình là được rồi, cần gì phải kéo theo ta!- Nghe được lời đó, mồ hôi trên trán Gia Bảo bỗng chốc thêm nhiều.

- Ngươi nói cái gì? Dám trù ẻo ta sao? Muốn c·hết? Có tin là, trước khi bọn họ tìm ra ta thì ta đã giải quyết ngươi xong rồi không hả?- Triệu Hoài giờ đây, bất kì lúc nào cũng có thể làm ra chuyện mà đối phương không bao giờ ngờ tới.

- Không có, không có! Ta nào đâu có dám, ngươi nói như thế là vu oan cho ta rồi. Ngươi bình tĩnh lại một chút đi, cứ như vậy hoài ta sợ đấy!- Gia Bảo run giọng, mặt cắt không còn giọt máu.

- Hazz, nói tới nói lui, vẫn chưa ra được ý mà ta muốn. Ngươi nói xem, ta giữ ngươi lại còn có ích gì? Chi bằng... Chậc chậc, cũng ác quá rồi đấy!- Triệu Hoài nói lời gian ác, không ngừng xuyên phá lớp phòng thủ của đối phương.

- Anh hai à, có gì cứ nói thẳng ra đi. Đừng có vòng vo nữa có được không hả? Ta lúc này, làm sao mà suy nghĩ đây?- Dưới sự chăm sóc đặc biệt này, Gia Bảo muốn nghĩ cũng nghĩ không ra.

- Như vậy cũng không hiểu, đầu óc ngươi làm bằng bã đậu hay gì vậy? Nói tóm lại, ta chỉ muốn thoát nơi đây thôi. Ngươi giúp được ta, ta thả ngươi ra. Không giúp được, ta cũng chỉ có thể g·iết người diệt khẩu!- Triệu Hoài vừa nói vừa thuận tay mà tát, tát như được mùa.

- Aaa, đau c·hết mất! Làm như thế, khác gì bảo ta phản bội lại bọn họ. Chuyện này, e là...- Lời Gia Bảo chưa kịp nói hết, đã bị cắt ngang.

- Không giúp chứ gì, được thôi. Ta cũng đâu có ép ngươi. Vậy trước khi c·hết, ngươi có lời gì trăn trối hay không hả?- Triệu Hoài buông lời đe doạ, dự là có chuyện không lành sắp xảy ra. Lưỡi dao sắc bén ấy, sớm đã chạy dọc cổ của đối phương.

- Khoan đã, ai nói là ta không giúp ngươi. Giúp người hoạn nạn ấy mà, chuyện này ta khoái lắm. Nói không phải khoe, người mà ta giúp xếp hàng từ đây cho đến ngoài biển là không sao đếm xuể!- Trước tình thế này, Gia Bảo chỉ đành bấm bụng mà nói lời trái với lương tâm.

- Ta không có ép buộc ngươi đâu đó nhe, làm được hay không thì tùy!- Nghe được lời đó, Triệu Hoài nhẹ gật đầu hài lòng.

- Ép buộc gì chứ, ta đây là cam tâm tình nguyện! (Ngươi có ngon thì cất con dao đi rồi nói chuyện. Chứ lời nói và hành động của ngươi, không có gì là ăn khớp với nhau cả. Khốn nạn quá đi mất!)- Gia Bảo ngậm bồ hòn làm ngọt, chịu chứ biết sao giờ.

Một bên khác, đám người của Học viện Ngự Quy đã tìm kiếm hồi lâu. Lại chẳng mải mai phát hiện ra chút nào, gọi là tung tích của đối phương. Điều này, khiến cho bọn họ nhục chí đi không ít. Như thể, hắn ta đã bốc hơi vào trong không khí vậy.

- Quái lạ, rõ ràng là khí tức của thằng nhãi đó rất gần đây. Tại sao, ta tìm hoài lại không thấy?- Phúc Trọng giờ đây, sắc mặt đã kém đi thấy rõ. Chất độc đó, vẫn là chưa tiêu trừ hết. Còn tiếp tục kéo dài như này, hậu quả khôn lường.

- Nơi đây, sớm đã bị phong toả rồi. Tìm được hắn, cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi. Nhanh, mau tìm tiếp cho ta!- Gia Kiệt một bên ra lệnh, quyết tâm bắt cho bằng được đối phương.

- Thầy, người hình như có gì đó không ổn thì phải? Sắc mặt, sao lại kém thế kia?- Gia Kiệt hướng Phúc Trọng, nói lời quan tâm.

- Không sao, chỉ là chút thương nhỏ, không cần phải bận tâm tới! (C·hết tiệt, độc của thằng nhãi đó, sao mà khó đối phó quá vậy? Rốt cuộc, đây là độc gì, dùng khí ép ra lại không được? Để ta bắt được ngươi. Ngươi xem như, chỉ có con đường c·hết!) Cần thì điều động thêm người, nhất định phải bắt được hắn ta đấy!- Đối với việc truy bắt này, Phúc Trọng càng là để ý hơn bất kì một ai. Thù hằn của hắn đối với Triệu Hoài, là không sao kể hết.

- Sớm đã cho người tìm rồi, e là không bao lâu nữa đâu. Chỉ cần hắn ta hiện thân, lập tức bắt giữ. Không ngờ, hắn còn có cái lá gan này. Đây khác gì, tự mình chui vào rọ cơ chứ?- Đối với sự việc lần này, Gia Kiệt vẫn là có chút nghi ngờ. Bởi vì những gì mà hắn ta nghe thấy, hoàn toàn không phải là câu chuyện hoàn chỉnh. Mà là một phiên bản khác, tội ác đều do một mình Triệu Hoài gây ra.