Long Cơ Chiến Hồn

Chương 386: Cá chết lưới rách



Dưới sự uy h·iếp không ngừng của Triệu Hoài, Gia Bảo chỉ đành tạm thời phản bội lại đồng học mà hỗ trợ đối phương rời khỏi nơi đây. Mặc dù không cam lòng nhưng hết cách thì đành chịu chứ biết làm sao giờ. Mạng nhỏ, vẫn là quan trọng hơn.

- Ngươi đi nhanh một chút đi, rề rà như này rốt cuộc là có ý gì đây?- Triệu Hoài giờ đây, sớm đã cải trang thành học viên của Học viện Ngự Quy. Một tay thì dí sát dao vào sau lưng Gia Bảo, ép cho cái tên này phải làm theo ý mình. Tay còn lại thì dùng để gia khí, che giấu Hồ Nhã ở trong lòng.

- Wa, ngươi làm như này, sao mà ta đi nhanh cho được. Vả lại, bộ đồ đó ngươi kiếm đâu ra thế? Đây cũng quá là kĩ càng đi!- Gia Bảo ngoài mặt thì phục tùng nhưng thực chất là đang câu kéo thời gian, chờ đợi tiếp viện.

- Chuyện này còn phải nói nữa sao, tất nhiên là c·ướp c·ủa các ngươi rồi. Tên mà bị lột đồ, chắc giờ này đang làm mồi ngon cho muỗi quá!- Triệu Hoài đáp lời, đôi phần đắc ý.

- Thế có cần, quay lại xem xem cái tên đó ra sao không? Dù sao cũng là đồng học, ta cũng không thể bỏ mặc được!- Gia Bảo vẫn là như cũ, tìm cách mà trì hoãn tình hình.

- Nói nhiều như thế làm gì, ngươi có ý gì đây? Có tin là ta thọt một dao, ngươi giãy c·hết ở đây hay không hả?- Triệu Hoài nghiêm giọng mà nói, sớm đã nhận ra điểm bất thường.

- Ta thì có ý gì cơ chứ, ngươi bình tĩnh lại một chút đi. Đừng nói chuyện đâm chọt ở đây, nghe mất tình cảm lắm!- Gia Bảo đáp lời, ra sức mà lấp liếm cho qua.

- Ngươi tốt nhất là nên biết điều một chút đi, đừng có mà chọc giận đến ta. Bằng không, ta có c·hết đi chăng nữa cũng nhất quyết kéo ngươi theo! Tới rồi, biểu hiện cho tốt vào. Đừng để hai ta, cá c·hết lưới rách!- Mắt thấy phía trước là đội tuần tra, Triệu Hoài tiếp tục thị uy, tránh cho trường hợp bất trắc xảy ra.

- Được thôi, chuyện này để ta! (Ta xem, ngươi làm sao mà chạy thoát đây? Cái đồ khốn nhà ngươi, dám uy h·iếp ta!)- Gia Bảo bình thản mà đáp nhưng trong lòng sớm đã dậy sóng.

Triệu Hoài cuối gầm mặt xuống, nhưng sự nguy hiểm lại gia tăng bội phần. Gia Bảo bất chợt lạnh sống lưng, ban nãy còn nghĩ xem đối phó hắn ta như nào. Nhưng giờ đây, ý nghĩ đó phải tạm thời gác lại. Bằng không, không ai biết được sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo. Dù sao cái tên này, khó đoán khôn lường.



- Gia Bảo thiếu gia, người đến đây làm gì?- Một trong số người canh gác lên tiếng, thái độ còn là có chút cẩn trọng.

- Chỉ là đi dạo một chút thôi, không cần để tâm tới ta. Thế nào, đã bắt được cái tên kia chưa?- Gia Bảo đáp lời, giả vờ quan tâm tình hình mà hỏi.

- Hiện tại thì vẫn chưa tìm ra nhưng có lẽ là không lâu nữa đâu. Người cứ yên tâm, rất nhanh thôi bọn ta sẽ bắt được hắn!- Đối phương nói tiếp, tự tin không ít.

- Vậy sao...- Gia Bảo chưa kịp nói hết đã bị cắt ngang.

- Khụ khụ, chúng ta còn có việc quan trọng cần phải làm, đi thôi!- Triệu Hoài nói nhỏ mà nhắc nhở, lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn.

- Ta xém tí thì quên, bản thân cần phải ra ngoài một chút. Các ngươi, tránh qua một bên đi!- Vừa nói Gia Bảo vừa điên cuồng nháy mắt, nghiêng đầu ra hiệu.

- Người... Đây là muốn làm gì thế?- Chứng kiến một màn này, người canh gác nhíu mày khó hiểu.

( Cái lũ ngu này, làm như vậy mà không hiểu là sao trời? Lẽ nào muốn ta nói thẳng, cái tên khốn nạn các ngươi đang tìm, đang ở sau lưng ta? Ta cũng muốn nói lắm chứ nhưng ngặt nổi là làm sao mà nói đây?) Gia Bảo nhăn mặt, biểu cảm phải nói là cực kì khó coi.



- Người... Buồn ị à? Xin mời, xin mời!- Nói rồi, bọn họ mở đường cho hắn ta đi.

(Buồn ị cái quái gì cơ chứ? Các ngươi có nhầm lẫn gì hay không thế? Mau bắt hắn ta lại đi!) Gia Bảo mắng thầm, hai hàng chân mày gần như là dán chặt vào với nhau vậy.

- Đi thôi, còn đứng đây làm gì, Gia Bảo thiếu gia!- Triệu Hoài trầm giọng mà nói, nhẹ tay đẩy con dao về phía trước. Chạm vào lưng, đối phương được phen ớn óc, nổi cả tóc gáy.

- Ờ, ừm,... Đi!- Hết cách, Gia Bảo chỉ đành ngậm ngùi mà làm theo yêu cầu của đối phương.

Hai người bọn họ cứ thế mà bước, khung cảnh liền rơi vào khoảng lặng. Khoảng cách từ thiên đường và địa ngục cách nhau chỉ một bước chân nữa thôi. Thoát khỏi nơi đây, Triệu Hoài lập tức an toàn rút lui. Nhưng trên trời này, làm gì có chuyện ngon ăn đến thế.

- Các ngươi định đi đâu thế?- Thanh âm vang lên, theo đó là bóng hình của người đồ đen xuất hiện.

- Cứu ta!- Gia Bảo lập tức hét lớn, chạy nhanh về phía đám đông.

Triệu Hoài thấy thế, liền từ trong người lấy ra hai viên Phích lịch hoả pháo. Không nói nhiều lời, ném mạnh xuống đất. Theo đó, là một làn khói đỏ bốc lên. Hắn cũng nhân cơ hội này, bỏ chạy thật nhanh. Còn ở đây lâu, e là lành ít dữ nhiều.

- Cái tên Triệu Hoài đó bắt ta làm con tin, ép ta phải nghe theo lời mà hắn ta nói. Không thì...- Gia Bảo cực lực giải thích nhưng đối phương nào đâu có thời gian mà để tâm tới.

- Tránh qua một bên đi!- Nói rồi, người đồ đen bắn pháo hiệu lên trời. Trong giây lát, người đã tụ tập về đây đông như trẩy hội.



- Triệu Hoài chỉ mới vừa trốn khỏi đây thôi, mau chia nhau ra tìm!- Người đồ đen hét lớn, bất chợt lại hụt hơi. Ho lên sặc sụa từng cơn, sắc mặt xanh xao lộ rõ.

- Khốn kiếp, c·hất đ·ộc đã xâm nhập vào trong, phải điều trị mới được!- Người đồ đen nói nhỏ, xem ra tình trạng hiện tại cũng không khá khẩm là bao.

Sau khi nghe được lời đó, đám người của Học viện Ngự Quy như kiến vỡ tổ. Lũ lượt mà truy tìm tung tích của đối phương, ai nấy cũng đều muốn bắt được hắn ta, lập được đại công. Đến lúc đó, phần thưởng nhiều vô số kể. Đủ để họ, không cần phải lo âu về tài nguyên tu luyện nữa.

Một bên khác, Triệu Hoài càng là ra sức chạy trốn. Khoảng cách không còn xa nữa là có thể trở về khu vực cắm trại của Học viện Long Cơ. Chỉ cần như thế là có thể an toàn nhưng giờ đây vấn đề lớn nhất đối với hắn, vẫn là làm sao thoát khỏi sự truy đuổi gắt gao của đám người bọn họ.

- Phía bên này, các ngươi mau qua đây đi, hắn ở bên này!- Âm thanh phát ra từ phía sau Triệu Hoài, vang vọng khắp nơi.

- Con mẹ nó, đuổi nhanh đến thế cơ à? Các ngươi là chó sao, đánh hơi nhanh vậy? Một chút nữa thôi là an toàn rồi, Triệu Hoài ngươi nhất phải cố lên đấy!- Lời này nói ra, hắn ta đây là đang tự mình an ủi lấy mình.

Lời vừa dứt, trước mặt liền xuất hiện một v·ụ n·ổ to, dọa cho hắn phải thắng lại gấp. Đến khi khói bụi tan đi mới có thể nhìn rõ người đến là ai, Phúc Trọng. Nhìn về một màn này, Triệu Hoài như c·hết chân tại chỗ, e là khó nhằn rồi đây.

- Wa, có cần nhất thiết phải làm như này không? Ngươi đây, là đang muốn truy cùng diệt tận ta sao?- Triệu Hoài cất tiếng, giọng điệu không khỏi sắc bén.

- Thì sao chứ, ngươi làm gì được ta? Thằng nhóc nhà ngươi, rất thích chạy phải không? Ta xem ngươi, làm sao chạy được nữa đây!- Phúc Trọng vừa nói vừa bước từng bước chậm về phía đối phương, uy áp toả ra càng là kinh người. Không gian nơi đây, giống như bị đè nén lại vậy, ngột ngạt vô cùng.

- Muốn đánh chứ gì, thích thì ta chiều. Tưởng ta sợ ngươi sao? Cùng lắm là liều mạng với ngươi, cần gì phải sợ!- Triệu Hoài mạnh mẽ mà đáp, uy thế không kém. Lần này, muốn chạy cũng chạy không nổi nữa, đành miễn cưỡng mà đánh một trận vậy.